Lưu Cửu Nhạ lau nước mắt, cô ấy không biết nói gì hơn, cầm cuốn sổ đỏ bước tới gần bố mẹ Lục: “Bà nội, bố mẹ ơi, cháu thực sự không thể nhận món quà này, nhà do mọi người mua nên để mình Khải Dã đứng tên mới đúng, cháu không bỏ ra đồng nào, ghi tên cháu không thích hợp đâu ạ!”
Có lần, cả nhà Dương Hải Khang đã nói xấu cô ấy chỉ vì một căn nhà rộng chưa tới năm mươi mét vuông, sau đó hai nhà cãi nhau đến trở mặt.
Bây giờ, cô ấy lấy Lục Khải Dã, nhà họ Lục tặng cho cô ấy một căn biệt thự do một mình cô ấy đứng tên, cô ấy tuyệt đối không thể nhận.
Bà cụ Lục thở dài, nhìn cô ấy bằng nét mặt chan chứa yêu thương: “Một đứa bé ngoan, cháu đừng đặt nặng quá, căn biệt thự này cũng không tặng cho cháu hoàn toàn, mà là tặng cho đứa con trong bụng cháu!”
“Chúng tôi hiểu rõ tính cách của thăng nhóc Khải Dã, lỡ như có một ngày thằng bé phản bội con thì xem như đây là món quà bảo vệ cuối cùng mà họ họ Lục tặng cho conl”
Lục Khải Dã nghe xong thì không vui nói: “Bà nội ơi, cháu có phải là cháu ruột của bà không? Sao bà nỡ nói cháu như vậy, cháu đã nói rồi kiếp này cháu chỉ yêu một mình Cửu Nhạ.
Cháu sẽ không khốn nạn giống như trước kia, sao mọi người không tin cháu chứ!”
“Chú hai à, vì lúc trước chú đã có tiền án, chú tự xem lại mình đi chú có bao nhiêu cô bạn gái cũ hả? Chính chú cũng không nhớ nổi, con có thể giúp chú đếm, Diệp Lan Chi, Hồng Vi, còn trước Diệp Lan Chỉ thì tên gì ấy nhở?”
Lục Minh Húc còn chưa nói xong đã bị Lục Khải Dã trực tiếp bụm miệng: “Ông trời con của chú, con đừng nói nữa!”
Mọi người bị hành động của hai người chọc cười.
Lưu Khải Dã nắm tay Lục Cửu Nhạ đi vào nhà: “Chúng ta cùng đi xem tác phẩm thiết kế của chị dâu đi nào!”
Mấy thằng nhóc và những người khác cũng đi vào.
Trong vườn hoa đẹp đẽ, chỉ còn lại Lục Khải Vũ và Mạc Hân