“Lục Khải Vũ, cậu..” Anh ấy vốn dĩ muốn nói với khả năng của mình, Thạch Thiên Bằng không thể kiềm chế anh ấy được, rõ ràng Lục Khải Vũ không cho anh đánh lại.
Thế nhưng lời vừa mới tới bên miệng, nhìn thấy Mộ Dung Lãnh Nhu, anh ấy đành nuốt hết tất cả xuống, cầm bút lên không tình nguyên ký tên.
Ký xong rồi, anh ấy lườm Lục Khải Vũ: “Sau này cậu đừng trách tôi, tôi chỉ ký theo sự dặn dò của cậu thôi”
“Yên tâm, tôi sẽ không trách cậu” Lục Khải Vũ mặc kệ anh ấy.
Nói hết câu, anh nhìn Mộ Dung Lãnh Nhu: “Hợp đồng đã ký xong, tôi dẫn Phó Sâm đi, Hàn Tá giao lại cho cô.”
Dứt lời, anh đứng lên kéo Phó Sâm chuẩn bị rời đi.
Hàn Tá đang ở trước mặt, sao Phó Sâm có thể bỏ đi như vậy?
Anh trực tiếp hất tay Lục Khải Vũ ra: “Tôi không đi, tôi muốn điều tra rõ lý do cái chết của Lãnh Nguyệt.”
Nói đoạn, anh ấy xông tới trước mặt Hàn Tá nắm lấy cổ áo anh ta, nghiêm nghị chất vấn: “Có phải anh đã giết Lãnh Nguyệt không?”
Lục Khải Vũ nhanh chóng ra tay bổ một nhát vào sau gáy khiến anh ấy hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Phó Sâm từ từ ngã xuống mặt đất, Mộ Dung Lãnh Nhu vô cùng kinh ngạc: “Anh, anh anh…”
Lục Khải Vũ vẫy tay với Long Uy, và Long Uy lập tức kêu người qua dìu Phó Sâm ra ngoài.
Anh nhìn sâu vào mắt cô ta, sau đó mới nói sâu xa: “Tối qua tôi đã nói chuyện với Hàn Tá, nếu như Phó Sâm biết nguyên nhân chị gái cô tự sát, tôi sợ anh ấy sẽ không chịu nổi.
Dù sao tập đoàn Phó thị vẫn cần anh ấy chèo chống”
Nghe xong lời anh nói, sắc mặt của Mộ Dung Lãnh Nhu thay đổi: “Anh và Hàn Tá nói chuyện? Anh ta đã nói cái gì?”
Lục Khải Vũ bắt gặp sự căng thẳng của cô ta, nhưng anh vẫn bình tĩnh trả lời: “Anh ta không chịu nói thêm, chỉ nói chị cô mang thai con của anh ta.
Hôm đó, anh ta đến nhà họ Mộ chẳng qua là muốn gặp chị cô lần cuối mà thôi! Còn lại thì tôi không biết”
“Hóa ra là