“Anh, các anh?”
Mộ Dung Lãnh Nhu sợ hãi, cô ta nhanh chóng hiểu ra rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng trưởng họ nhà họ Mộ đã lên tiếng thì sao cô ta có thể chạy thoát.
Chẳng mấy chốc đã bị vệ sĩ áp giải trở về.
“Ông nội, rốt cuộc tôi có phải máu mủ nhà họ Mộ mấy người không hả? Từ nhỏ đến lớn, tại sao lại ghét tôi đến thế?” Mắt cô ta đỏ hồng chất vấn trưởng họ nhà họ Mộ.
Mộ Dung Lãnh Nam nhìn chằm chằm cô ta, anh ta cảm thấy đau lòng vì đến giờ mà cô ta vẫn chấp mê bất ngộ.
“Lãnh Nhu à, lời của em đã làm ông nội đau lòng lắm.
Em là cháu gái ruột của ông ấy, ông luôn đối xử bình đẳng cả bốn đứa cháu.
Năm đó, sau khi em mất tích, ông ấy đã vận dụng tất cả quan hệ, không ngủ không nghỉ đi tìm em, còn phạt chị cả quỳ một tuần trong nhà thờ tổ”
“Sau khi em trở về, mặc dù ông ấy không hỏi gì nhưng đã cho người đánh chết dở sống dở toàn bộ đám du côn ức hiếp em.
Rồi bỏ vào chợ đen cực khổ nhất của châu Phi để bọn nó sống không bằng chết!”
“Ngược lại là em, từ nhỏ đã buông thả, nghịch ngợm, tự bản thân em nghĩ kĩ lại đi, có lần nào em bị mắng mà không phải do buông thả hả.
Em lấy kéo cắt quần áo mới mua của chị cả.
Em bắt nạt con gái của chú Vương, cố tình mở lồng thả con thỏ anh cả nuôi đi mất.
Em còn cố ý đốt sách của anh.
Ông nội phạt em là vì muốn em ngoan ngoãn hơn, biết lễ phép hơn”
“Nhưng không ngờ những thứ này ở trong mắt em là bất công.
Lãnh Nhu à, em đã khiến chúng ta quá thất vọng!”
Mộ Dung Lãnh Nam còn muốn nói nhưng đã bị trưởng họ nhà họ.
Mộ cản lại: “Lãnh Nam, đừng nói nhiều với nó, mang về nhà dùng gia pháp xử lít”
Nói xong, trưởng họ nhà họ Mộ khó nhọc đứng dậy, sau đó tập tễnh bước ra ngoài.
Trong nháy mắt, mặt Mộ Dung Lãnh Nhu tái nhợt, không còn chút: “Ông nội, ông nội, cháu là cháu ruột của ông mà.
Ông nội ơi, cháu Ông n Gia quy nhà họ Mộ có ghi: anh chị em giết hại lẫn nhau sẽ bị nhốt vào lao cả đời!
Khi trưởng họ nhà họ Mộ nghe Mộ Dung