Lục Vũ Bách lúc này cũng ôm Vũ Tuệ: “Vũ Tuệ, đừng sợ, anh sáu võ công đệ nhất thiên hạ, nếu ai dám đến, anh sẽ đánh hắn răng rơi đây đất!”
Lục Minh Húc trừng mắt nhìn Lục Vũ Lý một cái: “Đều là chuyện tốt em làm ra đấy, biết rõ các em gái nhát gan, còn không giữ mồm giữ miệng nói lung tung.”
Lưu Mẫn lúc này đang trong nhà bếp bổ hoa quả cho bọn họ, nghe được tiếng khóc của Vũ Tuệ liền đi ra: “Có chuyện gì?”
Lúc nãy, chị ấy đang ở trong bếp rửa hoa quả nên không nghe rõ Lục Vũ Lý hỏi gì.
Lục Minh Húc nói: “Bác Lưu Mẫn, bố mẹ cháu có nói gì với bác không ạ? Vì sao đột nhiên lại không cho chúng cháu đi học thêm nữa?”
Thật ra Lưu Mẫn cũng không biết nhiều lắm, lúc sáng trước khi Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đi ra ngoài thì đã phân phó chị ấy rằng sau khi lũ trẻ về nhà thì tuyệt đối không được để bọn chúng rời khỏi khu Ánh Trăng.
Nếu như ở trong nhà chán quá thì có thể cho chúng xuống nhà chơi một lúc cũng được.
Tính bảo mật của khu Ánh Trăng đã được nâng cấp lên mức cao nhất kể từ hôm nay.
Hai vợ chồng bọn họ lại tăng số người lên gấp đôi.
Cho nên khi Lưu Mẫn đối mặt với câu hỏi của Lục Minh Húc cũng khó hiểu nói: “Bác cũng không rõ nữa, thế nhưng bố của các cháu có nói nếu như ở trong phòng chán quá thì có thể xuống nhà chơi một lúc!”
“Xuống sân chơi sao ạ?” Ngoại trừ Lục Minh Húc cùng với ba cô nhóc thì mấy tên nhóc còn lại đều phi tới cửa sổ sát đất ở phòng khách.
Xuyên qua cửa sổ sát đất ở tầng 16, bọn họ có thể nhìn rõ ở dưới sân chơi gần đó có tận mười mấy người bảo vệ.
Đôi mắt của Lục Vũ Lý khẽ chuyển, kéo mấy em trai vào nhà ăn hoa quả, Trong phòng khách, Lục Minh Húc đang an ủi ba em gái: “Các em cứ yên tâm! Bố mẹ đã sắp xếp rất nhiều bảo vệ ở trong khu của chúng ta nên an toàn trong khu chúng ta vẫn rất cao, chắc chắn người xấu không thể xông vào được đâu”
“Thật vậy sao?” Ba cô gái nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên là thật rồi,