Lục Vũ Lý vỗ vỗ bả vai của cậu bé, đang muốn xúi giục cậu bé đi cướp lại xích đu, thì nhìn thấy biểu cảm của cậu bé lại có chút tò mò mà hỏi: “Tiểu Bạng Lục, vẻ mặt của em như vậy là sao?”
Lục Vũ Bách chỉ chỉ Lục Tấn Khang và Bảo Châu, như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Em biết tại sao anh Năm lại đối xử tốt với Bảo Châu như vậy rồi”
“Em biết thật sao?” Trên mặt Lục Vũ Lý cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lục Vũ Bách nặng nề gật đầu: “Anh năm coi Bảo Châu là con thỏ mình nuôi.”
“Con thỏ? Ý em là sao? Một con thỏ nhỏ sao?” Lục Vũ Lý cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy, anh năm từng nuôi một con thỏ nhỏ, rất đáng yêu, mới vừa nãy em đã nhìn thấy Bảo Châu cười lên trông rất giống con thỏ nhỏ.
đáng yêu đó.
Sau đó, con thỏ nhỏ bị một người làm của nhà họ Long cố ý thả đi mất.
Anh năm đã đau lòng rất lâu đó! Anh đừng nhìn bề ngoài anh ấy lạnh như băng, thật ra trong lòng anh ấy rất ấm áp”
Lục Minh Húc võ nhẹ vào đầu cậu bé: “Tiểu Bạng Lục, anh thấy em cười lên mới giống một con thỏ nhỏ đó!”
Lục Vũ Tuấn bu môi cuội cái gì vậy?”
Lục Vũ Lý cười càng phô trương hơn nữa: “Tiểu Bạng Lục, theo ý của em là Ngũ Bảo đối xử tốt với Bảo Châu, là bởi vì em ấy cảm thấy Bảo Châu chính là con thỏ nhỏ đã đi lạc mất của em ấy, muốn nuôi Bảo Châu như thú cưng sao? Đầu óc của em thật đúng là thiếu mất một sợi gân, ha ha, ha ha, cười chết anh rồi!”
Nhìn thấy biểu cảm quá phô trương cười đến nỗi răng hàm cũng lộ cả ra ngoài của anh hai, đôi mắt nhỏ của Lục Vũ Bách trợn tròn lên, nắm chặt năm đấm, thằng thừng đấm một đấm vào bụng Lục Vũ Lý.
úng đấy, Lục Bảo, em đang nói nhăng nói “Ây da! Được lắm, Tiểu Bạng Lục kia, em lại dám đánh lén anh, để xem xem hôm nay anh đây làm thế nào để đánh em cho răng rơi đầy đất” Lục Vũ Lý xoa xoa bụng mình có phần đau đớn, đuổi theo.
Lúc này, sau khi Tiểu Bạng Lục đánh lén thành công đã chạy đến tận