Thấy Mạc Hân Hy đuổi theo đứa nhỏ, Lục Khải Vũ kéo theo ba cô con gái chạy theo: “Bà xã, em hãy cẩn thận, coi chừng ngã!”
Mã Tư Khiết và con gái bị bọn họ bỏ rơi trước cửa khách sạn.
Cô ta híp mắt nhìn một nhà Lục Khải Vũ, cô ta không thể từ bỏ một cách dễ dàng vậy đâu.
Diệp Bảo Châu xấu xí, ốm yếu mà có nhóm cậu chủ Lục chơi cùng, còn tặng quà, rồi vì nó mà sắp xếp công việc cho Diệp Minh Quân.
Còn đứa con gái của cô ta trắng nõn, đáng yêu hơn Diệp Bảo Châu nhiều nên lí nào có chuyện cậu chủ nhỏ ghét con bé.
Chắc chăn là vì chuyện hôm qua, nhóm cậu chủ nhỏ vẫn còn tức giận!
Nghĩ như thế, con mắt cô ta đảo vài vòng, kéo con gái trở về nhà.
Bảo Châu vừa mới rời giường, Lý Cẩm Lan đang chải đầu cho cô bé, Diệp Minh Quân cố tình mua sữa bò và bánh mì cho con gái.
Bây giờ con bé chính là ngôi sao may mắn của anh ta, chỉ cần anh ta chăm sóc tốt cho con gái, cậu chủ Lục sẽ rất vui, mà cậu chủ Lục vui thì công việc của bản thân sẽ thuận lợi.
Mã Tư Khiết về đến nhà, liếc mắt đã thấy bánh mì và sữa bò trong tay anh ta.
“Mỹ Dao vẫn chưa ăn sáng đấy! Bánh mì với sữa bò ở đâu ra hả?
Đưa cho Mỹ Dao một phần đi!” Cô ta nói với Diệp Minh Quân.
Diệp Minh Quân liếc cô ta và bảo: “Tiền ông kiếm trước đây không phải đưa hết cho cô à? Muốn ăn thì tự mua, đây là đồ mà tôi mua cho Bảo Châu.
Cô chăm sóc hai đứa, vì sao mà con gái cô trắng béo khỏe mạnh còn Bảo Châu lại ốm yếu như vậy hả?”
Mã Tư Khiết nén cơn tức: “Diệp Minh Quân, vậy là anh chỉ mua một phần cho con gái của mình à!”
Diệp Minh Quân gật đầu: “Đúng rồi, tôi chỉ mua cho Bảo Châu nhà chúng tôi thôi, thế nào? Mẹ tôi còn không nỡ ăn!”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau.
Bảo Châu hiểu chuyện bẻ nửa ổ bánh mì đưa