Nói xong thì cô ta nhìn về phía trưởng thôn: “Chú Diệp, đây là việc nhà của chúng tôi, chú đừng có mà nhúng tay vào.”
“Cô..” Trưởng thôn vừa muốn mở miệng nói chuyện thì liền nghe thấy tiếng xe cảnh sát vang lên từ xa.
Rất nhanh xe cảnh sát đã đi đến trước mặt của bọn họ.
Bởi vì đường cái từ trên thị trấn đến La Trại Câu cũng đã được sửa sang lại cho nên sau khi báo động thì chỉ cần hơn mười phút thì cảnh sát cũng đã đến nơi.
Sau khi cảnh sát xuống xe thì lập tức đi tới, trưởng thôn nhanh chóng chạy đến nghênh đón: “Đồng chí cảnh sát, tôi là trưởng thôn của La Trại Câu.”
Cảnh sát gật đầu nhẹ một cái, sau đó lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát của mình, sau đó hỏi: “Ai là Tôn Mỹ Dao?”
Tôn Mỹ Dao nhìn thấy cảnh sát thì bị dọa sợ núp ở sau lưng của Mã Tư Khiết.
Mã Tư Khiết nhanh chóng bảo vệ con gái của mình: “Đồng chí cảnh sát, đây là các anh đã hiểu lầm rồi, không ai trong chúng tôi báo cảnh sát cải”
Khi mà trưởng thôn vừa mới bảo là sẽ báo cảnh sát thì Mã Lệ đã nhanh chóng đoạt được điện thoại của ông ta, vậy thì đây là có chuyện gì? Ai đã báo cảnh sát? Là La Đức Tín sao?
Ngay vào thời điểm mà tất cả mọi người đều không rõ chuyện gì xảy ra thì ở phía sau của bọn họ vang lên giọng nói lạnh lùng của Lục Khải Vũ: “Là tôi đã báo cảnh sát!”
Nếu nói chính xác thì chính là con trai của anh – Lục Tấn Khang buộc anh phải báo cảnh sát.
Ông chủ lớn? Mọi người dân trong thôn đang vây xem khi nhìn thấy Lục Khải Vũ thì đều cảm thấy bất ngờ.
Xem ra là vào lúc này ông chủ lớn đã thực sự tức giận rồi!
Lục Khải Vũ cùng với vợ con của anh, một đám người cùng nhau bình tĩnh đi đến trước mặt của cảnh sát.
Lúc này Diệp Bảo Châu cũng đã thay một bộ quần áo khác, là một bộ áo liền váy màu hồng nhạt thời trang mùa xuân, chiếc váy có chút rộng, làn váy dài đến mắt cá chân, cùng với chiếc quần tất trẻ em có màu xám, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng nhỏ.
Mạc Hân Hy vừa tắm rửa lại cho cô bé