Bé Tương Trúc ngẩng đầu lên nhìn cậu bé: “Anh Vũ Tuấn, em thực sự rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không làm rơi đĩa đâu ạ, em chỉ là muốn giúp các anh bưng bánh lên bàn mà thôi!”
Lục Vũ Tuấn nhanh chóng hiểu rằng, hoá ra là câu nói vô tình khi nấy của anh hai đã làm tổn thương đến trái tim đầy nhiệt huyết của bé Tương Trúc.
Cậu bé kéo lấy tay của cô bé và đi vào nhà bếp, nhỏ giọng ni Tương Trúc, em đừng quan tâm đến anh hai của anh, anh ấy là kiểu người xấu miệng, không nói chuyện thì sẽ ngộp chết đấy.
Anh biết, bé Tương Trúc là giỏi nhất, biết giúp đỡ dì Lưu Mẫn làm việc.
Có đúng không nào?”
Tương Trúc lúc này mới nở nụ cười ra: “Anh Vũ Tuấn, La Trại Câu đó có đẹp không ạ? Có gì thú vị không ạ?”
Lục Vũ Tuấn suy nghĩ m Ỉ ‘Cũng được đấy, có rất nhiều hoa, bọn anh còn đi câu cá nữa! Nhưng kỹ thuật của anh không tốt nên chỉ câu được một con cá thôi”
Bé “Thật sao ạ? Anh Vũ Tuấn còn biết câu cá sao? Tuyệt vời quá!” Bé Tương Trúc nhìn Lục Vũ Tuấn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
“Lần sau bọn anh đến La Trại Câu lần nữa thì sẽ dẫn em đi cùng, được không?”
“Thật sao ạ?” Bé Tương Trúc mặt mày vui mừng ngạc nhiên, nhưng sau cơn ngạc nhiên mừng rỡ thì cô bé quay đầu lại nhìn mẹ của mình, vẻ mặt có chút buồn bã.
“Thôi đi, em vẫn là không đi đâu ạ!”
Lục Vũ Tuấn thoạt nhìn thì đã nhận ra sự lo lắng trong lòng của cô bé, liền nói nhỏ với cô bé: “Em yên tâm đi, anh sẽ thuyết phục dì Lưu Mãn cho em đi mà”
“Thật không ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Lục Vũ Tuấn mạnh mẽ gật đầu đảm bảo.
“Anh Vũ Tuấn thật tốt bụng!” Tương Trúc nở ra nụ cười ngọt ngào.
với Lục Vũ Tuấn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng tư rồi.
Triệu Hồng đã sinh non một cặp long phụng thai trong tuổi bốn