Anh ta kéo người phụ nữ mặc chiếc đầm màu đỏ tới trước mặt Long Uy rồi giới thiệu.
Sau đó, anh ta lại chỉ vào người phụ nữ mặc bộ đồ màu xanh nhạt nói: “Kia là em gái tôi, Phùng Tô Mai.”
3 người họ là con trai, con dâu và con gái của dì Hoàng.
Phùng Tô Mai vừa nghe thấy anh trai mình giới thiệu mình với Long Uy thì giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt đung đưa tới lui, vặn eo đi đến trước mặt Long Uy: “Xin chào tổng giám đốc Long, em thường hay nghe mẹ em nhắc đến anh lúc ở nhà”
“Có lẽ anh cũng biết rồi nhỉ, thực ra em với chị Thanh Y chính là chị em họ, bọn em đều từng thấy qua ảnh của chị ấy rồi, anh trai em cũng nói hai bọn em lớn lên rất giống nhau!”
Cô ta xịt không biết bao nhiêu nước hoa lên người, chầm chậm đi đến trước mặt Long Uy, không biết là cố tính hay vô tình mà cánh tay của cô ta chạm vào giữa eo của Long Uy.
Long Uy lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta một cái, cảm giác muốn ói cứ cồn cào trong bụng.
“Khụ khụ, trước tiên thì mọi người ngồi xuống đi đã!” Anh ta ho nhẹ, rồi lại lùi về sau hai bước, cố nhịn xuống cảm giác kích động muốn mở cửa rời đi.
Có lẽ người phụ nữ tên Phùng Tô Mai này chính là mẹ của bé gái đang ở trong nhà anh ta kia rồi, quả nhiên là to gan, cởi mở, chẳng có tí ranh giới nào.
Mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã dám cố ý chạm vào anh ta, dụ dỗ anh ta như vậy rồi.
Nếu giữ lại con gái của cô ta thì sau này cần phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn rồi.
Long Uy thật sự không muốn cái gen di truyền này, nhưng anh ta lại sợ Liễu Thanh Y chịu không nổi kích động lần thứ 2.
Chuyện này nhất định phải được giải quyết càng sớm càng tốt.
Anh ta thật sự không muốn ở chung một căn phòng với những người này thêm một giây một phút nào nữa cả.
5 phút sau, tài