Nhớ tới đủ loại hành vi của Lục Vũ Lý, Mạc Hân Hy cùng Lục Khải Vũ quả thực bó tay toàn tập.
Vương Kỳ nhịn không được bật cười: “Con của cô sang năm sẽ lên lớp sáu, mười hai tuổi rồi nhỉ? Sao mà vẫn còn nghịch ngợm gây sự làm ra những chuyện như vậy chứ!”
Mạc Hân Hy nâng trán thở dài: “Haiz… nó bảo nó đoán rằng canh trứng gà sẽ bị Lục bảo ăn vụng, nó chỉ muốn gài bãy Lục bảo mà thôi!
Cũng không phải là cố ý nhằm vào Điều Điềm”
Mấy tên nhóc thối đó không bao lâu nữa sẽ học cấp hai, tiến vào.
tuổi dậy thì, hai vợ chồng Lục Khải Vũ là cặp bố mẹ số khổ, bây giờ chỉ cần nhìn thấy bọn nó là đã cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Một thai cửu Bảo thật sự là cực muốn chết!
Khi Mạc Hân Hy cùng Lục Khải Vũ cầm quần áo từ nhà Vương Kỳ trở lại hiện trường xảy ra vụ việc, hết thảy mới vừa vặn kết thúc.
Đứa con trai đẹp trai ngút ngàn của bọn họ bây giờ đã đầu tóc rối bời, trên quần áo, khắp khuôn mặt đều là bùn, bởi vì tức giận mà cặp mắt đào hoa mở thật to.
“Cậu nói cái gì? Tôi gọi cậu bằng chị? Bạch Ức Chi, cậu mơ cũng thật là đẹp đấy?” Cậu đang chỉ vào Bạch Ức Chi mà kêu gào.
Bạch Ức Chi cùng ba cô bé đứng chung một chỗ, cách khoảng một mét so với Lục Vũ Lý, hai bên giằng co.
“Thế nào hả? Lục Vũ Lý, đàn ông con trai nói lời thì phải giữ lấy lời, cậu vừa mới nói, chỉ cần hôm nay tôi có thể bắt được cậu, vậy cậu sẽ gọi tôi bằng chị.
Nhiều người như vậy đều nghe thấy! Cậu sẽ không nói lời mà không giữ lấy lời chứ?” Bạch Ức Chỉ chỉ chỉ đám anh em nhà họ Lục đứng xung quanh.
“Tôi, tôi chỉ nói là chính cậu