Cô ấy vẫn là đi xem Lạc Vinh Quyết tâm trạng sẽ tốt hơn một chút!
Tuy nhiên, vừa quay người lại, cô ấy đã bị Lục Vũ Lý túm ở phía sau: “Bạch Ức Chi, cậu đi đâu vậy?” Bạch Ức Chỉ mỉm cười quay đầu lại, cố gắng làm cho sắc mặt trở nên dịu dàng hơn: “Bạn học này, tớ đi đâu vậy, hình như không liên quan gì đến cậu đúng không?”
“Cậu có phải là còn muốn đi cổ vũ, võ tay, hôn gió cho cái tên tài tử mất hồn gì đó kia đúng không?”Lục Vũ Lý cau mày, nghĩ đến ánh mắt và hành vi của cô ấy khi nãy đứng xem Lạc Vinh Quyết, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cáu kỉnh.
Bạch Ức Chỉ nhướng mày: “Chuyện này liên quan gì đến cậu?”
Lục Vũ Lý đè nén sự cáu kỉnh ở trong lòng: “Đương nhiên không liên quan gì đến tớ, tớ chỉ sợ, cái mồm điều miệng, cái mặt đầy mụn xuân này của cậu sẽ dọa sợ cậu tài tử mất hồn kia thôi! Dù sao thể chất của người có học đều không tốt!”
Bị cậu chế giễu như vậy, Bạch Ức Chi lần này không tức giận mà chỉ vào sân vận động: “Cậu nói thể lực của Lạc Vinh Quyết không tốt sao? Lục Vũ Lý, cậu mù à? Người ta chạy 3 nghìn mét vẫn luôn giữ vững đứng trong tốp ba.
Đúng rồi, thể lực của cậu rất tốt sao, sao cậu không báo danh thi chạy 3 nghìn mét đi?”
“Cậu, Bạch Ức Chi, cậu là con gái, ở nơi công cộng cậu hôn gió với con trai như vậy, cũng không biết xấu hổ sao!”Không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là không muốn thấy Bạch Ức Chi đối xử với một người con trai khác say đắm như Vậy.
“Lục Vũ Lý, cậu nói tớ thật xấu hổ.
Còn cậu, tớ nghe nói khi còn bé cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, trực tiếp đi tới ôm hôn lấy người ta, còn nói sẽ chịu trách nhiệm với người ta.
So với ông cụ non như cậu, tớ hôn gió thế này có tính là gì?”
Bị Bạch Ức Chi ngay tại chỗ vạch trần chuyện lúc nhỏ, Lục Vũ Lý sắc mặt tái mét: “Cậu, ci âu nghe ai nói!”
“Cậu quản được tớ nghe ai nói sao.
Lục Vũ Lý, để tớ nói cho cậu biết, sau này tránh xa tớ ra, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Tạm biệt!”Bạch Ức Chỉ lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi xoay dầu