Buổi trưa, hơn mười một giờ, Mạc Hân Hy mua rất nhiều đồ ăn vặt mà Minh Húc và Vũ Tuệ thích ăn về ngôi nhà trong hèm.
Cô vừa mới mở cửa nhà ra thì hai bóng dáng nhỏ bé đã lao nhanh về phía cô.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Vũ Tuệ ôm hông cô, treo cà người lên người cô, không chịu leo xuống. Mạc Hân Hy cẩm đó đạc trên tay, không thể làm gì khác đành cúi xuống cho bé vuốt ve.
Mạc Minh Húc vội bước lên cầm đồ trên tay cô, đặt đồ trên kệ ở cửa.
“Vũ Tuệ, mau leo xuống đi, em làm thế mẹ sẽ mệt lắm.” Cậu bé thương mẹ, định kéo Vũ Tuệ xuống khỏi người mẹ.
Vũ Tuệ thấy hai tay Mạc Hân Hy đã không còn cấm đồ nữa nên vươn hai tay làm nũng: “Mẹ, ôm con một cái đi!”
Mac Han Hy cưng chiếu bể con gái mình lên, taykia cô kéo Mạc Minh Húc đi về phía sofa ngồi xuống. Vợ của Lý Duy Phúc là Vương Thanh Bình nghe thấy tiếng thì chạy từ phòng bếp ra: “Hân Hy, em về rồi à!”
Mạc Hân Hy buông Vũ Tuệ ra, bước tới ôm Vương Thanh Bình một cái: “Chị dâu, cảm on chị!”
Cô nói xong thì cảm thấy mũi chua xót, viến mắt hơi đỏ lên.
Vương Thanh Bình vỗ vỗ vai cô: “Đều là người một nhà cả, em khách sáo với chị làm gì chứ? Em quên rối sao, chị là mẹ nuôi của Minh Húc và Vũ Tuệ đây.”
Mạc Hân Hy hit mũi một cái, cô kéo Vương Thanh Bình ngồi xuống sofa: “Chị dâu, chị ngồi nghi chút đi, để em đi nấu bữa trưa cho.”
Vương Thanh Bình lại không muốn: “Chị nghe anh trai em nói rồi, hôm qua các em tới thôn Diêm tìm con, bận rộn suốt một ngày. Bây giờ em về nhà thì phải nghỉ ngơi cho tốt, em cứ chơi với mấy đứa nhỏ đi, chi đi nấu cơm.”
Vũ Tuệ kéo Vương Thanh Bình lại, cô bė nhắn gương mặt nhỏ nhắn: “Mẹ nuôi di, để mẹ con nấu cơm di. Vũ Tuệ muốn ăn thịt kho tàu mẹ nấu, còn muốn ăn sườn xào chua ngọt nữa ạ.” Cô bé nói xong thì chảy nước miếng.Vương Thanh Bình cưng chiếu lau nước miếng cho cô bé: “Cái con bé không có lương tâm này, hôm qua mẹ nuôi đã chấm dùi gà cho con ăn đấy thôi? Sao con lại ham ăn như thế
Mạc Minh Húc vẫn đứng ở bên cạnh cũng mở miệng: “Mẹ nuôi, đùi gà không giống với thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt