Hàn Tương Trúc cảm thấy có chút xấu hổ: “Không cần đâu, cũng chỉ có hai trạm dừng mà thôi, em đi xe buýt là được rồi”
Cô thiếu nữ 14 tuổi vốn trái tim vốn đã rất nhạy cảm, chỉ vì những lời nói của người ta mà nảy sinh một chút mặc cảm trong lòng.
Cô ấy không muốn làm phiền người nhà họ Lục nữa.
Cô ấy và mẹ đã sống ở nhà họ Lục gần chín năm, nhà họ Lục đối xử với mẹ con cô ấy rất tốt.
Tuy nhiên, bảo mẫu là bảo mẫu, cô ấy và các cậu chủ, cô chủ nhà họ Lục cuối cùng vẫn là khác biệt.
Mộc Lam chu đáo cảm thấy Hàn Tương Trúc hôm nay có vẻ hơi khác thường, khẽ cau mày: “Từ trường học đến bến xe buýt còn một đoạn nữa.
Em bị thương rồi, tốt hơn hết là để cho chú Vương tới đón em.
Tương Trúc, hôm nay em có vẻ hơi khác?”
Hàn Tương Trúc sợ bị bọn họ phát hiện sự mặc cảm tự ti của bản thân, vội vàng nói: “Không, không có.
Được rồi, vậy để chú Vương qua đón em đi!” Ba cô gái đỡ cô ấy đi về phía cổng trường, sáu người con trai đi theo sau bọn họ.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bóng dáng của những cô cậu thanh niên tràn đầy sức sống và tươi đẹp.
Khi họ đến cổng trường, tài xế chú Vương đã đợi sẵn.
Khi Mộc Lam đỡ Hàn Tương Trúc lên xe, Lục Vũ Lý vẫn luôn giữ im lặng, đột nhiên hỏi với vẻ tò mò: “Em Tương Trúc, em rất thích Lạc Vinh Quyết đó sao?”
Lục Vũ Tuấn vô thức nhướng mày, sau đó vểnh tai lên.
Hàn Tương Trúc sửng sốt một chút, còn chưa kịp trả lời.
Vũ Tuệ đã trả lời cô ấy: “Anh hai, anh đây không phải là đang phí lời sao? Lạc Vinh Quyết người ta ưu tú như vậy, ai mà không thích, chúng em cũng thích cậu ấy! Đúng không? Mộc: Lam.
Mộc Lam nặng nề gật đầu: “Vũ Tuệ nói đúng, chúng em đều thích Lạc Vinh Quyết” Mấy chàng trai nhà họ Lục vẻ mặt bất lực.
Lục Minh Húc: “Vũ Tuệ, thằng nhóc đó dáng người bình thường, da trắng chẳng giống đàn ông, mấy đứa thích cậu ta cái gì chứ?”
Lục Vũ Lý: “Mấy em gái, mắt thẩm mỹ của mấy đứa đúng thật là quá kém rồi! Thăng nhóc đó còn không bằng 1/10 ngoại hình của anh hai các em.
Mấy đứa thích cậu ta cái gì chứ?”
Lục Vũ Tuấn: “Học thuộc mấy