Con bé trong lòng oán hận quay người, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám cùng mặt dày đi theo.
Tuy nhiên, khi quay người lại, cậu bé cùng làng vừa đi ngang qua bất ngờ từ sau gốc cây bên cạnh nhảy ra.
“Tôn Mỹ Dao, tỏ tình không thành sao? Tôi nói mà, mấy đứa con trai thành phố này căn bản chính là khinh thường cậu!
Cậu còn không tin, mất mặt rồi chứ? Giọng điệu của cậu bé vừa có chút trêu chọc vừa có chút chế nhạo.
.
Truyện Ngôn Tình
Tôn Mỹ Dao hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta: “Cần cậu quản! Tránh ra”
Nói xong bĩu môi tức giận đi về phía nhà mình.
Chàng trai cố tình đi theo con bé, và chỉ vào ly nước trái cây trên tay con bé: “Tôn Mỹ Dao, nếu thần tượng của cậu không uống nước trái cây này, vậy thì cho tôi đi?”
Tôn Mỹ Dao dừng bước, cười lạnh: “Dựa vào cậu? Cũng muốn uống nước trái cây do Tôn Mỹ Dao mua, cậu xứng sao?”
Nam sinh không vui, bực bội chỉ vào con bé: “Tôn Mỹ Dao, cậu nói thế nào chứ, sau tôi lại không xứng? Nhưng còn cậu, bị người ta chê bai giễu cợt như vậy, còn không biết từ bỏ, còn tới nịnh nọt người ta!”
“Cậu đấy, so với em gái Bảo Châu của cậu, kém quá xa rồi!
Thảo nào đám con trai thành phố đó thích chơi với em gái cậu, mặc kệ cậu, tôi thấy cậu có xách dép cho em gái cậu cũng không xứng đây!”
Sau đó, cậu bé tỏ vẻ khinh thường, sau đó quay người rời đi.
Tôn Mỹ Dao tức giận đưa tay ra ngăn cản: “Cậu nói linh tỉnh cái gì vậy, cậu có tin tôi đánh cậu không!”
Cậu bé từ phía bên kia đường chạy thật nhanh, khi chạy đến cách Tôn Mỹ Dao an toàn hơn thì quay lại, cố ý làm mặt quỷ với Tôn Mỹ Dao: “Tôn Mỹ Dao, cậu chính là một con ma nữ.
Mẹ tớ nói cậu từ nhỏ đã độc ác, muốn hại chết em gái Bảo Châu của cậu, từ nhỏ đã hiểu chuyện ngoan ngoãn, lớn lên xinh đẹp đáng yêu.
Cậu mãi mãi cũng không thể nào bằng được cô ấy”
Tôn Mỹ Dao sắc mặt tức giận đến tím xanh, con bé từ bên cạnh nhặt một nhánh