Mạc Hân Hy đặt dao làm bếp xuống, nhìn chằm chằm vào cậu con trai: “Tại sao mẹ phải thích anh ta?”
Mạc Minh Húc nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Thứ nhất, bộ trưởng Lục nhìn cũng rất tốt, kỷ luật bản thân rất nghiêm khắc, lại có tiền.
Thứ hai, dù sao thì ông ấy cũng là ruột của chúng con, tất nhiên là con không muốn nhìn thấy ông ấy kết hôn với những người phụ nữ khác.
Thứ ba, con cảm thấy đứa trẻ có cả bố và mẹ ở bên nhau mới là hạnh phúc nhất, mẹ nên nghĩ cho chúng con một chút mới phải.
“Ý con là bây giờ con và Vũ Tuệ không hạnh phúc sao?” Mạc Hân Hy nén sự kinh ngạc trong lòng để hỏi lại con trai. Không ngờ cậu con trai trước giờ không nói gì lại khao khát có bố đến thể.
Minh Húc lắc đầu: “Có mẹ, chú Lý và nuôi, mẹ nuôi cạnh, tất nhiên là con với Vũ Tuệ rất hạnh phúc.
Nói xong, cậu bé cúi đầu. “Nhưng cái gi?” Mạc Hân Hy không hiểu tại sao con trai nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại. “Nhưng chúng con cũng hy vọng rằng mẹ có thể hạnh phúc. Mẹ nuôi có bố nuôi bên cạnh, chủ Lý cũng bảo là sẽ tim được người chú ấy thích, khi chúng con lớn lên, chúng con phải ra ngoài đi học, phải cưới vợ, xây dựng sự nghiệp, đến lúc đó thì mẹ chỉ còn một mình thôi, mẹ sẽ cảm thấy rất cô đơn. Con hy vọng mẹ cũng có một người thật lòng yêu thương, lo lãng cho mẹ.
Cậu con trai còn nhỏ tuổi lại nói ra những lời khuyên nhủ hết sức sâu sắc, điều này khiến cho Mạc Hân Hy vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng cảm động không thôi.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai: “Mẹ có các con ở bên mẹ! Mẹ sẽ không co don.”
“Nhưng chúng con sẽ lớn lên, sẽ có người vợ của riêng mình, mẹ à, không phải chủ tịch Lục cũng không sao, mẹ đi tìm ai đó để yêu đương đi, để bản thân thư giãn một chút, đừng ngày nào cũng tạo cho mình một đống áp lực nữa.”
Nhìn con trai mình còn nhỏ xíu xiu, thể mà