Quản lý Trương của khách sạn nghe nói sáu cậu chủ nhà chủ tịch lại tới, sợ hãi trực tiếp từ phòng làm việc ra cửa chào hỏi.
Lục Minh Húc liếc anh ta một cái: “Quản lý Trương, đưa chìa khóa tầng hầm khách sạn cho chúng tôi.
Hơn nữa, chuẩn bị cho mỗi người một cây gậy bóng chày, tìm hai sợi dây thừng dày một chút.
Ngoài ra, tối nay không có lệnh của chúng tôi.
Dù có nghe thấy âm thanh nào đi nữa, cũng không được phép ra ngoài!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc khác thường của cậu bé mười lăm tuổi, quản lý Trương giật mình vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vâng vâng”
Sau đó, khi quản lý Trương đang định quay lại và để mọi người lấy chìa khóa, từ phía sau anh ta truyền đến giọng nói của Lục Vũ Lý rất hay nhưng đầy đe dọa: “Quản lý Trương, nếu anh dám gọi điện cho bố mẹ, còn có ông bà của tôi, vậy thì sau nà anh đừng bao giờ nghĩ tới việc yên ổn ở Hà thành nữa”
Thân hình của quản lý Trương dừng lại một chút, nhanh chóng xoay người đảm bảo: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ không nói với ai cả.”
Quản lý Trương làm việc rất hiệu quả và nhanh chóng đưa cho họ cây gậy bóng chày, dây thừng và chìa khóa tâng hầm.
“Cái đó, các cậu chủ, mọi người phải phải bình tĩnh!
Chuyện gì lớn đều có cảnh sát! Mọi người… “Quản lý Trương do dự hồi lâu, vẫn là không nhịn được liền nhắc nhở bọn họ.
Anh ta đã làm việc ở La Trại Câu được vài năm, và anh ta biết rất rõ mối quan hệ giữa các cậu chủ nhà chủ tịch và Bảo Châu.
Bây giờ Bảo Châu mất tích, những cậu chủ này mới mười lăm tuổi, cũng chính là độ tuổi nhiệt huyết sôi trào, không chừa sẽ bốc đồng làm làm ra chuyện mất đi lý trí gì đó!
Tuy nhiên, anh ta chưa kịp nói hết lời thì đã bị Lục Minh Húc cắt ngang: “Yên tâm, quản lý Trương, chúng tôi đã học cấp 3 rồi.
Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Chúng tôi trong lòng vẫn là có tính toán, anh chỉ cần quản tốt cái miệng của mình, không cần nói với người nhà chúng tôi là được”
Là con trai cả