Họ chỉ nói rằng người của anh Hổ muốn trả thù họ.
Diệp Minh Quân đã đưa bọn họ đến bệnh viện trên thị trấn.
Anh cả, chiêu này của anh thật là cao minh, bây giờ em càng ngày càng khâm phục anh rồi”
Lục Vũ Bách gãi gãi đầu: “Bây giờ không tìm được anh Hổ, chúng ta làm sao tìm được Bảo Châu!”
Lục Minh Húc tự tin rót một tách trà, sau đó ngồi vào bàn máy tính và bật máy tính lên: “Anh đã viết ra tất cả các tài sản của anh Hổ ở thị trấn Tân Dương.
Chúng ta thử xem xem, tài sản này của hắn ta đáng tiền nhất”
Sau đó, ngón tay mảnh khảnh của cậu bắt đầu gõ nhanh bàn phím: “Ồ, thì ra thứ được nhiều tiền nhất chính là mỏ than và khu mua sắm này!”
Lục Vũ Bách có chút khó hiểu: “Anh cả, anh muốn làm gì?”
Lục Minh Húc không để ý tới cậu ấy, vẫn đang gõ bàn phím.
Khoảng một tiếng sau cậu mới vươn vai.
“Được, xong rồi! Anh cá là con hổ này rất nhanh sẽ chủ động liên lạc với chúng ta thôi”Khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai của Lục Minh Húc tràn đầy tự tin tuổi trẻ.
Lục Vũ Lý cong môi khinh thường: “Anh cả, anh cứ khoác lác đi! Em không tin, cảnh sát còn không tìm được người, anh mới gõ bàn phím mấy cái đã có thể khiến hắn chủ động liên lạc với chúng ta sao?”
Lục Vũ Tuấn cũng không tin: “Anh cả, anh làm gì vậy? Em sao lại có chút không tin anh nhỉ?”
Lục Vũ Tháp cũng nói: “Đúng vậy, anh cả, tuy rằng kỹ năng hack máy tính của anh quả thực là hạng nhất, nhưng chỉ mới mất một giờ, có phần hơi phi lý đó!”
Nhưng Lục Vũ Bách lại vỗ vai Lục Vũ Tháp, ủng hộ anh cả: “Em tin tưởng anh cả, anh ấy mới bảy tuổi đã một mình phá hủy mạng lưới của tập đoàn Long Uy.
Lần này con hổ này đối với anh ấy là chuyện tâm thường.
Anh ấy chỉ cần vận động ngón tay là có thể giải quyết”
Lục Minh Húc một cái giơ ngón tay cái với Lục Vũ Bách: “Vẫn là Lục Bảo hiểu anh nhất!”
Sau đó, cậu nhìn mấy đứa em vẫn chưa tin, nhẹ thở dài: “Anh vừa mới tiêu diệt toàn bộ công ty lão Hổ đó, hơn nữa còn xâm nhập vào