Vào thời điểm này, Lý Duy Lộc vẫn tràn đầy tự tin vào phán đoán của mình.
Chỉ là, lời nói của anh ấy vừa dứt, điện thoại di động liền vang lên, anh ấy nhìn thoáng qua, là của đội trưởng Lý, Lý Duy Lộc mù quáng tự tin trực tiếp nói: “Không tin thì cứ nghe, đội trưởng Lý nói như thế nào.”
Sau đó, anh ấy nghe thấy giọng nói run rẩy của đội trưởng Lý trong điện thoại: “Chủ tịch Lý, không ổn rồi, cậu chủ lớn nhà họ Lục đã xảy ra chuyện!”
Lý Duy Lộc sợ hãi đứng bật dậy: “Anh vừa nói gì, chuyện gì đã xảy ra? Anh hãy nói rõ xem.”
Đội trường Lý đã nói với Lý Duy Lộc qua điện thoại về những gì đã xảy ra trên đỉnh núi Vĩnh Minh.
“Chủ tịch Lý, làm sao bây giờ, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu chủ lớn nhà họ Lục bị đẩy xuống.
Dân làng trên những ngọn đồi gần đó đã gọi cảnh sát.
Người đánh nhau với họ tên là anh Hổ, người ta nói là do một cô bé tên là Diệp Bảo Châu.
Tôi không chắc chắn về tình hình cụ thể”
Lý Duy Lộc nghe xong toàn bộ sự việc, cả người trực tiếp bị dọa ngốc, nửa ngày anh ấy mới nhìn về phía Long Uy: “Cái này, làm sao bây giờ?”
Điện thoại vẫn chưa cúp máy, Long Uy trực tiếp hỏi đội trưởng Lý: “Đám Lục Vũ Lý ở đâu? Còn Diệp Bảo Châu thì sao?”
Từ nhỏ Tấn Khang và Vũ Bách đã lớn lên theo Long Uy, mấy năm nay quan hệ giữa hai nhà cũng không giác gì một gia đình, chuyện của Diệp Bảo Châu chắc hẳn cũng biết.
Tuy răng anh ta không biết vì sao Tấn Khang lại đối với cô bé kia khác biệt, nhưng mà, anh ta lại rất rõ ràng, địa vị của cô bé kia trong lòng Tấn Khang không ai sánh bằng.
“Chủ tịch Long, mấy anh em bọn họ mang theo người đi đến thung lũng tìm anh trai.
Chuyện của Diệp Bảo Châu tôi cũng không rõ lắm, nghe nói hình như bị chị gái cô ấy dẫn đến một người đàn ông biến thái tên là anh Hổ.
Bây giờ mọi người đã biến mất”
“Được rồi, anh hãy chờ ở đó để phối hợp với hành động của cảnh sát.
Tôi và chủ tịch Lý lập tức