Lục Minh Húc sờ sờ cái mũi sưng lên: “Cái kia, anh ngã từ trên cao xuống, không biết đường.
Anh chỉ có thể đi với em”
Cô bé không thể suy nghĩ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi cao khó lường: “Anh từ trên cao ngã xuống vậy mà lại không ngã chết, thật đúng là mệnh lớn đó!”
“…”
Lời này nói, cậu là một học sinh trung học mười lăm tuổi, nên tiếp nhận như thế nào đây!
“Điều đó, anh có một chút may mắn, treo trên một cái cây cổ quanh co”
Lời giải thích của cậu với sự ngượng ngùng.
“Đưa tay ra!”
Giọng nói của cô bé đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Em đang làm gì vậy?”
Mặc dù cậu nói như vậy trong miệng của mình, nhưng cậu cũng đã đưa ra một bàn tay ngoan ngoãn.
Cô bé năm lấy cổ tay của cậu: “Rất nhiều chấn thương bên trong, tất cả mọi thứ trên bề mặt nhìn vào thì có lẽ không có gì, nhưng sau đó, anh có thể đi gặp Diêm Vương.
Anh như thế này, thật khó để nói.
Nhìn xem”
Nói xong, vẻ mặt của cô bé trở nên nghiêm túc chuyên chú.
“Em biết bắt mạch?”
Lục Minh Húc mang vẻ mặt kinh ngạc.
Rốt cuộc cậu gặp phải một cô bé thần tiên như thế này sao, xem ra nhiều lắm mới bảy tuổi, vậy mà lại biết bắt mạch?
Tại sao cậu lại cảm thấy chút không tin điều đó!
Nhưng nhìn thấy cô bé mặc dù khuôn mặt sưng lên không thể nhìn rõ bộ dáng, nhưng vẫn như cũ, có vẻ mặt chuyên chú, cậu cũng không dám nói gì nữa.
Cô bé tập trung vào việc bắt mạch cho cậu, và sau đó đặt tay