Chúa ơi! Cậu có phải đang gặp một cô bé không? Đây rõ ràng là một con yêu tinh!
Cô gái sáu hay bảy tuổi ăn thịt rắn và lột da rắn?
Hệ thống nhận thức mà cậu đã xây dựng trong mười lăm năm bắt đầu sụp đổ vào thời điểm này!
Tuy nhiên, điều này vẫn chưa hoàn toàn khiến cậu bất ngờ.
Cô bé liếc nhìn cậu sau khi hoàn thành những việc này một cách dễ dàng.
Tuy răng bởi vì mặt sưng lên nhìn không rõ ánh mắt của cô bé, nhưng Lục Minh Húc vẫn có thể cảm giác rõ ràng đối phương khinh bỉ cậu.
Nhưng chân cậu cũng thực sự đau đớn, con rắn không biết có độc không?
Vì vậy, mặc dù rõ ràng biết răng đứa trẻ sáu hoặc bảy tuổi này rất coi thường bản thân mình, cậu vẫn kiên trì mở miệng: “Tôi, tôi vừa bị rắn cắn”
Nói xong, cậu vén chân quần lên, vết thương ở mắt cá chân bị rắn căn vô cùng rõ ràng, cô bé đi qua, liếc nhìn, biểu hiện rất bình tĩnh: “Ồ.
Con rắn này không độc, chú sẽ không có gì xảy ra đâu”
“Tuy nhiên, bây giờ chân tôi đau và có một chút tê, em có chắc chắn nó không độc hay không?”.
Truyện Việt Nam
Lục Minh Húc có chút không tin cô bé này.
Cô bé khó chịu thở dài: “Chú không tin tôi?”
Lục Minh Húc nhìn thằng cô nhóc có chiều cao còn chưa đến thắt lưng mình thì gật đầu: “Em mới bao nhiêu tuổi, tại sao tôi phải tin em chứ?”
Cô bé ngẩng đầu lên và mỉm cười lạnh lòng: “Chú có thực sự sợ chết hay không? Đi đi, ngồi xuống đăng kia.
Tôi sẽ giúp chú xử lý vết thương.
Nếu như chú không yên tâm, tôi có thể giúp chú hút máu ra một chút.
Điều này luôn luôn có thểi”
Sau khi cười lạnh, cô bé hiếm khi có tính khí tốt như thế.
Lục Minh Húc xoay người, đi tới, ngồi vào vị trí cô bé nói, vén chân quần lên.
Cô bé ngồi xổm xuống, quan sát cẩn thận vết thương trên đùi anh, lắc đầu: “Điều này không có gì cả! Chú là một người vô cùng may mắn”