“Anh gọi điện thoại cho em nhưng em không bắt máy. Anh hỏi Lý Duy Lộc thì anh ta nói có thể em ở gần đây. Anh lái xe đi tìm em thì thấy em lên chuyến xe buýt này, sau đó anh đành đuổi theo tới đây.”
“Anh tìm em có chuyện gì không?”
Lục Khải Vũ đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cô, giọng nói vừa dịu dàng ẩm áp, vừa lộ ra vẻ đau lòng: “Hân Hy, chuyện đã qua rồi thì em cứ để cho nó qua đi, đừng tự gây khó dễ cho mình nữa. Em không cần phải quan tâm đến cái nhìn của người khác làm gi, đó không phải là lỗi của em. Từ nay về sau, bất kể ra sao, em cũng có anh rồi”
Anh đột nhiên ôm lấy rồi bất ngờ bày tỏ đầy chân thành, điều này lập tức đánh tan tành phòng tuyến cuối cùng trong lòng Mạc Hân Hy.
Có lẽ Lý Duy Lộc nói đúng. Cô nên từ bỏ chuyện con cái xuống, gạt qua một bên, không thèm nghĩ đến tương lai xa vời nữa. Chỉ cần yêu đương một cách đơn thuần với hot boy Lục
Khải Vũ, giữ lại một đoạn ký ức tuyệt vời để sau này nhớ lại. Nghĩ tới đây, cô thấp giọng mở miệng: “Tổng giám đốc Vũ, em đói rồi.”
Lục Khải Vũ buông mặt cô ra, ra vẻ thần bí: “Đi, anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
“Cái gì ngon co?” Cô có chút hiếu kỳ hỏi. “Em cứ đi rồi sẽ biết.”
Nửa tiếng sau, bọn họ đi tới một quán ăn nổi tiếng ở Phổ
Tây của Hà thành.
Bây giờ đang là giờ ăn tối, ở phố Tây có rất nhiều người.
Phố Tây là con phố ăn vặt nổi tiếng ở Hà thành bởi vì từ xa xưa, con đường ở đây có hơi hẹp nhưng vệ sinh lại khá ổn. Bây giờ, những hàng bán bánh nướng, bột gạo không ngừng rao hàng.
Không cẩn thận, Lục Khải Vũ còn bị những người đi bên cạnh đạp phải chân.
Mạc Hân Hy nhìn nơi này không hề hợp với Lục Khải Vũ: “Tổng giám đốc Vũ, anh chắc là đến đây ăn cơm chứ?”
Hình như là từ nhỏ đến lớn, hot boy Luc Khải Vũ đều sống trong biệt thự giàu có.