Trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết, bọn họ căn bản không phải là người trên cùng một thế giới.
Mặc dù tất cả mọi người nhà họ Lục đều rất tốt với mẹ con các cô, Lục Vũ Tuệ, cùng với Lục Mộc Lam vẫn coi cô ấy là em gái ruột.
Nhưng chênh lệch về địa vị thân phận là con gái của một bảo mẫu của như cô vĩnh viễn cũng không thể vượt qua.
Và họ đi quá gần, cô ấy sợ răng bản thân sẽ bị mất đi chính mình, tạo ra một số suy nghĩ không được vượt quá thân phận.
“Tương Trúc, nhanh như vậy mà cậu đã lấy cơm xong sao?”
Uông Liên bưng cơm vừa lấy xong từ trong đám đông chen chúc, ngồi bên cạnh cô ấy.
“Chúa ơi, Tương Trúc, tớ vừa mới lấy cơm, nhưng nghe được một tin tức kinh thiên động địa”
Uông Liên trưng ra vẻ mặt phóng đại.
Hàn Tương Trúc nhìn cô ấy một cái: “Uông Liên, tin tức gì có thể làm cho khuôn mặt của cậu vặn vẹo thành bộ dạng này?
Uông Liên đến gần tai cô ấy: “Tớ nói cho cậu nghe, tớ vừa nghe nói, anh chàng đẹp trai mới chuyển sang là một người vô cùng đẹp trai, vậy mà lại là cậu ab nhà họ Lục, Lục Vũ Tuấn, người giàu nhất Hà Thành”
Cái thìa trên tay Hàn Tương Trúc rơi xuống đĩa.
Uông Liên rất hài lòng với vẻ mặt khiếp sợ của cô: “Cậu cũng rất ngạc nhiên, phải không? Tớ nói cho cậu biết, khi tớ nghe thấy điều đó, tớ đã gần như đã ném bữa ăn của mình đi”
Nói đến đây, Uông Liên dùng hai tay ôm nhau đặt ở trước ngực, trưng ra vẻ mặt say sưa và khao khát: “Trời ơi! Chàng trai thiên tài trong giới y học mới bảy tuổi nổi tiếng toàn cầu, cậu ba nhà họ, Lục Vũ Tuấn mà tớ chỉ có thể nhìn thấy trên TV lại đến trường chúng ta học.
May mãn thay, lớp đó lại nằm bên cạnh lớp học của chúng ta.
Chúa ơi, trái tim cô gái của tớ lại nhảy ra rồi Sau khi vào trường trung học, Hàn Tương Trúc đã học được bài học của mình ở trường trung học cơ sở.
Chưa bao.
giờ nhắc đến quan hệ của mình với nhà họ Lục trước mặt các bạn cùng lớp.
Vì vậy, các bạn cùng lớp trong lớp chỉ biết rằng cô ấy là con gái có mẹ đơn thân, mẹ cô ấy đang làm việc nhà để nuôi cô ấy.
Về phần nơi làm nhân