Làm vì từ nhỏ nghiên cứu y học, cả ngày không có việc gì, cậu đã cùng em trai Lục Vũ Tháp ngâm mình trong phòng thí nghiệm, liếc một cái liền nhìn ra Bạch Lâm Yên căn bản là đang giả vờ hôn mê.
Không vạch trần cô ta, cũng không truy cứu cô ta vì chuyện lần này phỉ báng, chẳng qua là không muốn cho Tương Trúc có quá nhiều kẻ thù mà thôi!
Cậu cũng vừa mới nghe lén các cô nói chuyện mới biết được, thì ra ở trường trung học cơ sở, cô ta cũng đã đi tìm Tương Trúc, hẳn là cũng nói rất nhiều lời khó nghe với cô ấy!
Tương Trúc sở dĩ cố ý giữ khoảng cách với các cậu, có lẽ chính là bởi vì Bạch Lâm Yên đã nói những lời nhục nhã cô ấn Không, miễn là cậu cũng có mặt ở đó, cậu sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô ấy nữa.
Bởi vì Bạch Lâm Yên hôn mê, nhưng Lục Vũ Tuấn không truy cứu, hơn nữa còn hơn mười phút sẽ bắt đầu vào học.
Ở góc cầu thang trên tâng ba, đám đông nhanh chóng lan rộng.
Trên mặt Bạch Ức Chi mang theo một tia đắc ý nhỏ, đem điện thoại di động trả lại cho Lục Vũ Tuấn: “Cậu ba, bức ảnh đó tôi đã xóa, điện thoại di động trả lại cho cậu đây!”
Tâm trạng của cô ấy rất tốt.
Cười lớn, cô muốn xoá đi hình ảnh chật vật như vậy của cô mà cậu định gửi cho tên Lục Vũ Lý kia, để cho cậu ấy cười nhạo mình, đến cửa cũng không có!
Chỉ là, ngay khi tâm tình cô ấy vui vẻ lôi kéo Uông Liên chuẩn bị trở về phòng học, phía sau cô ấy, Lục Vũ Tuấn thản nhiên mở miệng: “Ức Chi, đáng tiếc, trước khi cô tới, tôi đã gửi bức ảnh của cô cho anh hai của tôi rồi!”
Bạch Ức Chi đang vui vẻ bước đi một chút, quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Vũ Tuấn: “Được, Lục Vũ Tuấn, coi như cậu tàn nhãn!”
Sau đó, tâm trạng đẹp của cô ấy giống như một con đường lầy lội mưa nhỏ, đừng nói nỗi buồn không vơi đi.
Sau khi Bạch Ức Chỉ và Uông Liên đi, trên hành lang chỉ còn lại hai người Lục Vũ Tuấn và