Hàn Tương Trúc vung năm đấm về phía bóng lưng cô ấy: “Vong ân phụ nghĩa, sau này đừng để tớ giúp cậu nữa!”
Sau đó, nghĩ đến lục Vũ Tuấn phía sau cô ấy có chút tức giận xoay người, cúi đầu đi tới trước mặt cậu: “Được rồi, anh Vũ Tuấn, em đã sai rồi! Đừng tức giận”
Lúc này Lục Vũ Tuấn đã giúp cô thu dọn tất cả đồ đạc chỉnh tề trong túi xách.
Lười biếng tựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực, chờ cô ấy!
Nhìn thấy cô cúi đầu ủ rũ đi đến trước mặt mình,mở miệng xin lỗi, lông mày vô thức nhếch lên: “Em sai rồi sao? Có gì sai chứ? Tại sao anh lại không biết?”
Hàn Tương Trúc nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân của mình, trong lòng có chút khó chịu.
Người này, thật sự là, rõ ràng tức giận chỉ vì một cây kẹo vậy mà hiện tại cô đã cúi đầu xin lỗi, ngược lại cậu còn không quan tâm.
Chỉ là, mặc dù trong lòng cô rất khó chịu, nhưng bề ngoài lại không dám biểu lộ ra, chỉ có thể giả vờ hối hận nói: “Em không nên lấy kẹo muốn đưa cho Dương Phúc chuyển cho anh.
Em đã sai.
Đáng lẽ em nên cố tình mua cho anh một cây kẹo mới”
Nhìn trưng ra vẻ mặt cô ấy cực kỳ miễn cưỡng, nhưng lại không thể không ép buộc mình xin lỗi, Lục Vũ Tuấn thiếu chút nữa bỏ qua không khí căng thẳng cười ra tiếng.
Để che giấu ý cười của mình, Lục Vũ Tuấn ho nhẹ hai tiếng, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình: “Biết sai là được rồi, lại đây ngồi xuống!”
Nghe được giọng nói của cậu hình như hòa hoãn không ít, Hàn Tương Trúc vội vàng chạy tới, giống như một bảo bối ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu: “Anh Vũ Tuấn, anh không tức giận sao?”
Lục Vũ Tuấn nhìn thoáng qua má phấn nộn của cô, dấu vết trên đó bị móng tay đâm đã sớm biến mất: “Ừm, nhưng vẫn có chút mất hứng, cho nên em phải làm một việc cho anh mới được.
Bằng cách này, anh mới có thể có một tâm trạng tốt hơn”
“Có chuyện gì vậy?”
Hàn Tương Trúc trưng ra vẻ mặt