Lục Khải Dã không sợ chết trả lời: “Vũ Tuệ, ý của chú rất là rõ ràng luôn nha, cháu nên giảm béo rồi, con nhìn hai chị của cháu xem, cùng một bộ đồ, tụi nó mặc vào đẹp tựa như tiên.
Con mặc vô thì trực tiếp rớt xuống một đẳng cấp khác rồi”
Vũ Tuệ uất ức cắn môi dưới, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước.
Cô ấy buống Lục Bảo Anh ra, đi đến bên cạnh bà nội, uất ức tội độ níu lấy cánh tay bà, nước mắt rơi xuống: “Bà nội ơi, chú hai ăn hiếp cháu!”
Nói xong liền “oa”một tiếng khóc lớn.
Một con bé mười tám tuổi, ôm lấy cánh tay bà nội mình khóc đến là đau lòng.
Ông nội Lục thấy thế liền giáng một cánh tay lên lưng Lục Khải Dã: “Lục Khải Dã, nói thế nào con cũng là bề trên, vậy mà con đối xử với cháu gái mình như thế hả?”
Lục Khải Dã chỉ là đang nói đùa thôi, anh ta cũng không ngờ rằng Vũ Tuệ lại khóc đến như vậy, anh cũng không biết mình sai chỗ nào nữa.
“Ờm, chú, Vũ Tuệ à, chú hai chỉ là giỡn với cháu thôi, cháu đừng có khóc nữa!”“Anh ta đi qua, cố gắng dỗ con bé.
Lưu Cửu Nhạ cũng vội vàng rút khăn giấy trên bàn trà đưa qua cho cô bé: “Vũ Tuệ, tính của chú hai cháu cũng biết rồi, chú ấy không có biết nói chuyện đâu, để một lát nữa thím hai về nhà giúp cháu xử lý chú Lục Vũ Tuệ nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, nhìn vợ chồng Lục Khải Dã, đưa ra một ngón tay.
Lục Khải Dã ngơ ngác: “Ý cháu là sao?”
Khóe môi Lục Vũ Tuệ hơi giương lên, móc điện thoại ra, tìm mã chuyển tiền đưa ra trước