Cậu lại gửi một tin nhắn cho đối phương: “Tương Trúc thật là ngoan, anh Vũ Tuấn thích em nhất.
Thực ra câu này của Lục Vũ Tuấn là những lời cậu muốn nói với Hàn Tương Trúc, nhưng lại sợ là cô sợ nên chưa từng dám nói.
Hàn Tương Trúc nghe thấy tiếng cười của cậu ấy từ bên ngoài, bất giác lại cảm thấy có chút ngọt ngào khó lý giải.
Hai gò má lại nóng bừng lên.
Cô ấy vứt điện thoại qua một bên, không thèm để ý tới Lục Vũ Tuấn nữa.
Ba giờ chiều, Lục Vũ Tuấn, Lục Vũ Lý, Lục Vũ Tuệ cũng cô ấy, bốn người cùng nhau đi xem phim.
Cô ấy có chút thắc mắc hỏi Vũ Tuệ: “Chị Vũ Tuệ, chị Mộc Lam và chị Tư Nhã đâu rồi ạ.
Sao họ không cùng đi xem phim vậy?
Lục Vũ Tuệ chép miệng: “Họ ấy à, đang trên lớp tự học phấn đấu vì giấc mơ của mình rồi.”
“Ồ”.
Nhìn thấy dường như Vũ Tuệ có chút không được vui, cô ấy cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Lục Vũ Tuấn nhìn sang Vũ Tuệ: “Lục Vũ Tuệ, hôm nay chúng ta đi xem phim, nếu như em thấy không vui thì em có thể đi, đừng mang tâm trạng này ảnh hưởng tới không khí của mọi người!”
Vũ Tuệ trừng mắt nhìn cậu một cái nói: “Anh ba, anh có phải là anh trai của em không thế? Em thấy không vui thế mà anh lại chẳng quan tâm tới em gì hết!”
Lục Vũ Lý xoa xoa đầu của Vũ Tuệ nói: “Vũ Tuệ à, bố mẹ có mắng em thì cũng là bởi vì họ muốn tốt cho em.
Chúng ta con cái của nhà họ Lục, từ nhỏ đã là mục tiêu được chú ý đến, chúng ta không giống với những đứa trẻ bình thường khác.
Nếu như em không thi vào được đại học, không biết đến lúc đó truyền thông sẽ đưa tin như thế nào nữa đâu!”
“Năm đó bố mẹ vì để tìm chúng ta mà đã trải