Nghe Mộc Lam nói như vậy, Lục Khải Vũ và những người nhà họ Lục đều sững sờ.
Mẹ Lục hơi chần chừ lại gần Mạc Hân Hy, hỏi: “Hân Hy, Mộc Lam nói thật sao? Các con không có ý định sinh thêm con nữa à?”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Mạc Hân Hy, chờ đợi câu trả lời của cô.
Diệp Lan Chi cúi đầu ăn một muỗng cháo. Thì ra Mạc Hân Hy có thể nhanh chóng có được sự yêu quý từ hai chị em sinh đôi này là vì cô từ bỏ thiên chức làm mẹ của mình.
Chỉ có điều, coi như cô ta cũng thông minh. Năm đó cô ta mang một thai chín đứa trẻ, bây giờ đúng là có thể sinh được nữa hay không cũng không dám chắc!
Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, đáp: “Chuyện đó, ừm… Nhà chúng con có gen đặc thù.”
Mẹ Lục giật mình, vội vàng hỏi: “Gen đặc thù? Chẳng lẽ con bị bệnh di truyền?”
“Không, không phải. Con không bị bệnh di truyền. Chỉ là, vì thể chất của phụ nữ nhà con đặc biệt, nên khi mang thai sẽ mang nhiều bao thai một lần. Lúc trước bà nội con sinh năm, bác cả của con sau khi lấy chồng cũng đẻ bốn đứa. Chị họ nhà bác ấy cũng đã sinh năm. Còn con, con.” Cô không biết nên nói tiếp thế nào nữa.
Diệp Lan Chi kinh ngạc nhìn cô, Mạc Hân Hy đang muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ cô ta định thẳng thắn nói với nhà họ Diệp rằng mình đã sinh chín đứa bé cùng lúc sao?
Lục Khải Vũ nghe cô nói xong thì cầm lấy tay cô: “Đã như thế thì chúng ta không sinh nữa.”
Bà cụ Lục có vẻ không vui: “Sao lại không sinh? Đa bào thai tốt biết bao nhiêu! Sinh một đám trẻ ra rồi nhà cũng vui hơn nhiều!”
Lục Khải Vũ giải thích: “Bà nội, bà cũng xem tin tức rồi mà. Khi mang thai đa bào thai, trong quá trình sinh nở rất nguy hiểm. Cháu không muốn vợ mình phải chịu khổ nhiều như vậy. Chúng ta có Mộc Lam và Tư Nhã là đủ rồi.”
Bà cụ Lục há to miệng, muốn nói gì đó. Nhưng khi bà nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt kia, bà lại không nói nữa.
Thằng cháu trai này của bà chính là cây cổ thụ vạn năm không nở hoa, một khi nở hoa lại mãnh liệt như