Trên tay Diệp Lan Chi băng bó một lớp vải thưa, hình như là bị bỏng.
Mà ở trước mặt cô ta là cô ca sĩ Hồng Vi đã từng đưa Lục Khải Vũ về nhà họ Lục, cô ca sĩ coi thường giễu cợt cô ta: “Diệp Lan Chi, cô đừng quên, cô đã hủy hợp đồng với công ty truyền thông Nguyệt Tú Media. Cô cho rằng cố ý ở trước mặt cậu hai nhà họ Lục hãm hại tôi, tự làm phỏng mình, thì cậu ấy sẽ đau lòng cho cô, mà trách cứ tôi sao? Đừng có nằm mơ”
Cả người Diệp Lan Chi giờ phút này đã không còn hào quang ngày xưa nữa, cô ta có chút chật vật và tiều tụy, nhưng dù vậy cô ta vẫn không chịu thua: “Hồng Vi, cô đừng có mà đắc ý, trong bụng tôi hiện giờ có khả năng đang có đứa trẻ của cậu hai, anh ấy sớm muộn gì cũng vì con cái mà tha thứ cho tôi.”
Mạc Hân Hy xấu xí đó còn có thể bằng đứa trẻ mà được Lục Khải Vũ vạn năm băng lãnh coi trọng, Diệp Lan Chi cô có trình độ học vấn, có nhan sắc, đến lúc đó cô ta có đứa trẻ, cô ta cũng không tin cậu hai sẽ không tha thứ cho cô ta.
Hồng Vi nghe thấy lời cô ta nói, cảm thấy giống như nhìn thấy một người bệnh tâm thần mà cười lên: “Diệp Lan Chi, đến bây giờ cô vẫn còn nằm mơ sao? Đứa trẻ trong bụng cô rốt cuộc là của ai còn không biết đâu! Cô cho là cậu hai không nói, thì trong lòng sẽ không hoài nghi sao? Anh ấy hủy hợp đồng với cô, đem cô đuổi ra khỏi công ty truyền thông Nguyệt Tú Media cũng là vì anh ấy căn bản không tin trong bụng cô có đứa trẻ của anh ấy.”
Lời nói của Hồng Vi giống như một hòn táng lớn, nháy mắt phá vỡ ảo tưởng cuối cùng trong lòng Diệp Lan Chi, cô ta giống như gặp phải đả kích lớn, lắc lư sau đó lùi về sau mấy bước: “Cô nói là, Khải Vũ anh ấy, anh ấy căn bản không tin đứa trẻ này là của anh ấy sao?”
Thấy biểu cảm tan vỡ trên mặt cô ta, Hồng Vi càng cười tươi hơn: “Cô nghĩ sao? Đứa bé này làm sao mà có, trong lòng chúng ta đều biết rõ, đứa trẻ này là của ai trong lòng cô rõ nhất!”
Nhìn biểu cảm đắc ý của Hồng Vi, Diệp Lan Chi không cam lòng ướn thẳng eo lên: “Hồng Vi, cô đừng đắc ý quá lâu, phẩm hạnh của cậu hai thế nào, trong lòng tôi và cô đều biết rõ, anh ấy đối với cô chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, cô cho rằng cô thật sự có thể cười đến cuối cùng, trở thành mợ hai nhà họ Lục sao? Đừng có mà nằm mơ”
Nghe cô ta nói, vẻ mặt Hồng Vi không hề quan tâm mà đẩy đẩy sợ tóc ra sau lưng: “Diệp Lan Chi, cô cho rằng ai cũng giống cô, chỉ một lòng muốn gả vào nhà
giàu có sao. Hồng Vi tôi cho đến nay cũng không hề nghĩ đến việc gả cho cậu hai nhà họ Lục, quan hệ giữa chúng tôi chẳng qua chỉ là tôi bên cùng có lợi mà thôi.” . truyện xuyên nhanh
Nói xong, Hồng Vy đột nhiên cúi người nói nhỏ với cô ta: “Ngược lại là cô, tôi nghe nói cô vì xử lý quá khứ không muốn người ngoài biết, mà đã móc sạch túi, để tôi xem cô, tiếp theo sẽ sống như thế nào!”
Nói sông, Hồng Vi lại cười lên.
Diệp Lan Chi này đúng là đáng đời, hôm nay lúc đến công ty truyền thông Nguyệt Tú Media hủy hợp đồng, lại cố ý ngay trước mặt cậu hai, giả bộ ân cần hỏi han cô, bưng trà rót nước, sau đó cố ý làm phỏng nước trà lên tay mình, bêu xấu cô cố ý đẩy cô ta.
Cô ta thật sự cho là cậu hai mắt mù, hay là cho rằng Hồng Vi cô dễ bị bắt nạt.
Suy nghĩ đến đây, Hồng Vi lại giả bộ đồng tình mà nói: ‘Diệp Lan Chi, dù sao chúng ta cũng đã từng là đồng nghiệp, cho nên nếu như cô thật sự không có gì ăn, tôi có thể giới thiệu cô cho mấy hộp đêm, lấy vóc dáng và tướng mạo của cô, số tiên một tháng kiếm được cũng không ít đâu!”
Khuôn mặt tiều tụy của Diệp Lan Chi vì tức giận mà đỏ lên, cô ta muốn cãi lại, nhưng lại không tìm được một lý do hợp lý nào.
Trong tay cô ta thật sự giống như Hồng Vĩ nói, đã không còn bao nhiêu tiền. Nhưng năm nay, số tiền cô ta kiếm được phân lớn đều đem đi xử lý những vụ tai tiếng kia, còn dư lại một ít, cô ta đã gửi vê nhà cho cha mẹ.
Cô ta dốc toàn lực, đem tất cả tiền tài đặt cuộc lên người Lục Khải Vũ, nhưng lại không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy.
Cô ta nguyện ý tin tưởng rằng Lục Khải Vũ coi như không toàn tâm toàn ý yêu cô ta, thì ít nhất cũng sẽ có chút tình cảm với cô ta, nhưng lại không ngờ tới Lục Khải Dã lại tuyệt tình như vậy.
Cô ta cắn môi, nắm chặt tay thành quả đấm, cường bách chính mình nhịn xuống tất cả giễu cợt và nhạo báng của Hồng Vi, tự mình đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Đi thẳng đến công viên không có một bóng người nào, cô ta rốt cuộc mới không nhịn được núp sau một cây lớn bật khóc.
“Mạc Hân Hy, Hồng Vi, các người chờ đó, Diệp Lan Chi tôi tuyệt đối sẽ không bị dễ dàng đánh bại như vậy.”
Vừa khóc, cô ta vừa nghiến răng nghiến lợi mắng.
Một đôi giày cao gót màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trong tâm mắt của cô ta, cô ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó trông thấy một người phụ nữ có vóc người cao gầy, dung nhan thanh tú, trang điểm tinh xảo.
“Cô muốn báo thù sao?” Người phụ nữ kia cười đưa tay ra với cô ta.
“Cô là ai?” Cô ta phòng bị hỏi.