9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 215


trước sau

Lục Khải Vũ đỡ Mạc Hân Hy lên lầu, để cho cô nằm sấp trên giường, sau đó cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Sau khi bôi xong, anh bất đắc dĩ mà thở dài.

Mạc Hân Hy ngồi dậy, có chút không hiểu mà hỏi anh: “Chồng, tại sao anh lại thở dài?”

Lục Khải Vũ chống lấy trán của cô, sau đó bất mãn nói: “Bọn nhỏ cũng không ở nhà, nhiều cơ hội tốt như vậy, lại bị em lãng phí, vợ, em muốn bồi thường cho anh như thế nào đây.”

“Em cũng không muốn..” Mạc Hân Hy còn chưa nói xong, Lục Khải Vũ đã cẩn thận che chở vết thương của cô, sau đó không nhịn được mà hôn xuống.

Từ sau năm mười bảy tuổi, anh chưa bao giờ để ý bất kỳ một người phụ nữ nào, ở trong suy nghĩ của anh, phụ nữ chỉ mang đến cho anh rất nhiều phiền phức mà thôi.


Anh luôn cho rằng, anh sẽ một mình cô độc hết quãng đời còn lại.

Nhưng mà, ông trời rốt cuộc vẫn rất ưu ái anh, lại đem Hân Hy đưa đến bên cạnh anh.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình đã ba mươi tuổi mà lại giống một đứa trẻ ranh khao khát một người phụ nữ. Hân Hy của anh, thanh tú động lòng người, mặc dù dung mạo của cô không xuất chúng, nhưng cô lại rất độc lập kiên cười, và rất hiền lành.

Một người trải qua rất nhiều chắc trở mà vẫn có thể dữ được trái tim lương thiện như vậy, ở trong xã hội ngày nay thật đúng là khó có được.

Lục Khải Vũ anh sẽ dùng tất cả sức lực của cuộc đời này, để bảo vệ người mình yêu và con của mình.

Nụ hôn này kéo dài thật lâu, lâu đến mức Mạc Hân Hy nghĩ sẽ không chịu được nữa mới kết thúc.

Hơi thở của Lục Khải Vũ có chút gấp gáp, anh khẽ cắn ráy tai của Mạc Hân Hy nói: “Vợ, em cố ý hành hạ anh sao?”

Lúc này gò má Mạc Hân Hy đỏ ửng, cả người bị anh hôn vẫn còn hơi mơ hồ: “Hình như là anh hôn em trước.”

“Là em trêu chọc anh trước.” Giọng nói của Lục Khải Vũ lộ ra một chút ấm ức.

“Ai trêu chọc anh chứ?” Mạc Hân Hy không vui muốn đẩy anh ra, nhưng lại không đẩy được. Trái lại sau lưng bị chạm vào có chút đau, cô không nhịn được mà nhíu mày.


“Sao vậy? Chạm vào vết thương sao?” Lục Khải Vũ vội vàng buông cô ra, sau đó giúp cô kiểm tra vết thương.

Không

biết sao, Mạc Hân Hy đột nhiên nghĩ đến Lý Mộc Tháp, không biết bây giờ đứa bé kia phẫu thuật thế nào rồi? Cô có chút lo lắng.

Lục Khải Vũ nhìn cô nắm sát ở trên giường, giống như có chút buồn bực, thì thất vọng hỏi: “Sao vậy? Vợ, hình như em không vui à?”

Mạc Hân Hy quay người nhìn anh: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Khoảng năm giờ, sao vậy?”

“Không biết Lý Mộc Tháp phẫu thuật thế nào rồi? Em có chút lo lắng.” Từ lúc Lý Mộc Tháp phẫu thuật đến giờ đã hơn ba tiếng đồng hồ, không biết phẫu thuật có thuận lợi không.

Lục Khải Vũ sâu xa nhìn cô một cái, sau đó anh nắm lấy tay cô để ở ngực mình: “Vợ, em có phải nên chia sẻ chút sự quan tâm này cho anh không, anh là chồng của em, sẽ chăm sóc em cả đời. Lý Mộc Tháp phẫu thuật kết thúc đoán chừng sẽ vào sáu giờ chiều, bây giờ chưa có tin tứ chính là tin tức tốt nhất.”


Nghe được giọng nói chua chát của anh, Mạc Hân Hy đột nhiên bướng bỉnh mà nháy mắt một cái: “Chồng, em chuẩn bị cho anh nhiều thuốc bắc trị dạ dày như vậy, sao lại không quan tâm anh được?”

Nghĩ đến những thứ thuốc bắc khó uống kia, Lục Khải Vũ không nhịn được mà nhíu mày, anh có chút bất mãn mà nhéo lỗ mũi cô: “Em ấy à, đã làm mẹ của chín đứa nhỏ rồi mà sao lại còn bướng bỉnh như vậy.”

“Đúng rồi, chồng, ngày mai là thứ bảy, chúng ta đưa bọn trẻ đi siêu thị được không, Mộc Lam nói cho tới bây giờ con bé cũng chưa được đi siêu thị, nên rất muốn đi!” Mạc Hân Hy đề nghị.

“Có thể, chẳng qua là vết phỏng trên lưng em thì tính sao?”

“Không sao cả, chẳng qua chỉ là vài vết phỏng nước thôi, bác sĩ cũng nói, rất nhanh sẽ khỏi.”

“Thật sự không sao sao à?” Lục Khải Vũ có thâm ý mà liếc nhìn sau lưng cô, sau lưng là một mảng vết đỏ vừa được bôi thuốc, đã tốt hơn một ít, hai vết phỏng nước bằng móng tay đã vỡ ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện