Sáng chế này là tâm huyết của mẹ, cậu bé sẽ không để bố cậu dễ dàng lấy mất đầu. Cậu muốn để bố mình, muốn cả nhà họ Lư phải trả cái giá thật đắt cho mẹ cậu.
Khúc Lăng Cường thấy cậu bé nhìn chăm chú vào gia đình nhà tổng giám đốc Lục, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hâm mộ rồi biến thành ưu thương cô đơn, anh ta cảm thấy có chút đau lòng, vội bế cậu bé lên: “Tử Tín, chúng ta về thôi, cậu mãi yêu cháu nhất nhà.”
Khúc Lăng Cường vừa quay người bế Lư Tử Tín đi, đúng lúc đụng phải một cô gái dáng vẻ vội vàng đi đến “Anh đi kiểu gì thế hả?” Cô gái cau mày, có chút khó chịu trách mắng anh ta.
Nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, cô gái liền kinh ngạc thốt lên: “Khúc Lăng Cường? Sao anh lại ở đây?”
Ý cười trên môi Khúc Lăng Cường lạnh nhạt mà xa cách: “Đào Lệ Mẫn, trùng hợp quá.”
Sáu năm trước ở nước ngoài, anh ta và Đào Lệ Mẫn từng có một khoảng thời gian ngắn yêu nhau. Khi đó, bọn họ vừa mới sang nước ngoài, ở nơi đất khách quê người, vẫn chưa quen với cuộc sống bên này, vừa đi học vừa đi làm, liên tục gặp khó khăn trắc trở, bị người ta xa lánh.
Trong lúc vừa mất phương hướng lại chịu đả kích, trái tim hai người sát gần lại rồi đến bên nhau. Chỉ là về sau, Đào Lệ Mẫn dần dần bộc lộ ra kinh nghiệm thiên phú trong ngành thiết kế, liên tiếp đạt được những giải thưởng lớn, cuối cùng, Đào Lệ Mẫn đã nói lời chia tay.
Sau đó nhoáng một cái, nhiều năm như vậy đã qua đi.
“Anh kết hôn rồi? Con đã lớn vậy rồi cơ à?” Đào Lệ Mẫn chỉ vào Lư Tử Tín đang được anh ta bế, có chút kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian gian nan khi đó, Khúc Lăng Cường quả thực đã trợ giúp rất nhiều cho cô ta, chỉ là trong lòng cô ta chưa từng yêu anh ta, chẳng qua ở nơi đất khách quê người, những ngày tháng đó quả thực rất chật vật khó khăn, cho nên cô ta mới bất đắc dĩ tiếp nhận tình cảm của anh ta mà thôi.
Trái tim của cô ta, từ năm mười sáu tuổi,