Cậu bé nghĩ ngợi một lúc, cậu bé tìm kiếm một vài lý lịch tóm tắt của nhà thiết kế Lam Hiểu, bên trên bỗng nhiên viết “Lam Hiểu, tên thật là Mạc Hân Hy Đôi mắt sầu muộn của cậu bé xuất hiện một chút sợ hãi, quả nhiên là vậy.
Bọn họ muốn hại chết mẹ của em Vũ Tuệ.
Dì đó nhìn rất hiền lành tốt bụng, bọn họ vậy mà lại muốn hại chết dì ấy!
Không, cậu bé quyết không cho phép chuyện thế này xảy ra.
Trong ánh mắt lạnh nhạt, sầu muộn của cậu bé dần dần xuất hiện một tia sáng kiên định.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Long Uy.
Hai cái đầu nhỏ của Long Bách và Long Thiên đều đang chen chúc nhau trước màn hình máy tính.
Long Bách chỉ vào Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ trên bức hình, cong môi nhỏ lên, gương mặt nhỏ tròn trĩnh lại vô cùng tức giận.
“Anh, người phụ nữ này lừa chúng ta! Đã nói rõ là đợi Liễu Thanh Y về rồi giúp chúng ta cùng thực hiện một vở diễn, nhưng mà bây giờ dì ấy lại khua chiêng múa trống đi kết hôn với Lục Khải Vũ rồi, đến lúc đó ai giúp chúng ta diễn kịch đây!”
Sau khi nói xong, Long Bách lo lắng xoay chân vòng tròn.
Long Thiên lạnh lùng đóng máy tính lại, căn bản không hề nhìn thấy Long Bách đang vô cùng tức giận: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Long Bách, sự tập trung của em gần đây càng ngày càng tệ rồi đó.”
Long Bách trợn to mắt: “Chỉ là chuyện nhỏ? Anh, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nó liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh cả đó!”
“Anh hai à, sau một tháng nữa mới đến mà, chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Có thời gian thì có tác dụng gì, Mạc Hân Hy này bây giờ cả thế giới đều biết dì ấy sắp gả cho Lục Khải Vũ rồi, đến lúc đó, dì ấy sao có thể đồng ý phối hợp cùng chúng ta và Lý Duy Lộc đi diễn kịch nữa. Cho dù có diễn rồi thì Liễu Thanh Y làm sao tin được chứ!”
“Lo lắng làm gì? Không phải là ngày mười sáu tháng bảy mới tổ chức hôn lễ à? Chúng ta còn có thời gian nửa tháng nữa, vậy là đủ rồi.” Long Thiên hờ