“Là, là cậu hai và cậu ba của Tập đoàn Long Uy, bọn họ nói muốn bàn chuyện làm ăn với anh.”
Lần này Lục Khải Vũ nghe rõ rồi, Long Bách và Long Thiên tìm tới cửa.
Anh cảm thấy hơi khó hiểu, không phải hôm qua mới nói không có hứng thú với Tập đoàn nhà họ Lục à? Thế hôm nay còn đến đây làm gì?
Tuy không nghĩ ra mục đích của hai người nhưng Lục Khải Vũ vẫn nhanh nhẹn chỉn chu lại quần áo. Lần đầu gặp con trai, tuyệt đối không thể để hai đứa nhỏ khinh thường mình được.
Xác nhận bản thân không còn chỗ nào không ổn, Lục Khải Vũ mới gọi Lâu Văn Vũ đưa hai đứa nhỏ vào.
Lâu Văn Vũ khách sáo mời Long Bách, Long Thiên và hai vệ sĩ áo đen vào văn phòng của Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ thấy đoàn người thì không nhịn được hơi cau mày.
Hai nhóc con này, nhỏ như vậy nhưng khí thế còn khoa trương hơn bố đẻ rồi. Lúc về còn không biết đến mức nào nữa!
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Lục Khải Vũ vẫn khách sáo đứng lên chìa tay chào hỏi.
Long Thiên không bắt tay với Lục Khải Vũ mà dùng kính râm che giấu nhìn chằm chằm mặt người đối diện, trong ánh mắt khôn khéo hiện lên vài phần nghi ngờ.
Vì sao cậu và Lục Khải Vũ lại giống nhau như thế?
Long Bách cũng rất ngạc nhiên gỡ kính râm xuống, nhìn Lục Khải Vũ một chút, lại quay đầu nhìn anh hai, không nhịn được thốt lên: “Tổng giám đốc Lục, sao chú lại giống anh cháu thế?”
Lục Khải Vũ vươn tay nửa buổi vẫn không ai bắt tay mình, đành xấu hổ rút tay về. Nghe Long Bách hỏi như thế, trong lòng lén đáp: “Vì chú là bố của các con, cho nên anh con giống bố là bình thường mà.”
Long Thiên chỉ ngạc nhiên một thoáng liền khôi phục bình tĩnh, quay sang mắng Long Bách: “Trật tự, đừng nói