Trong biệt thự của nhà họ Lục, bầu không khí trên bàn ăn rất nặng nề.
“Biết làm sao bây giờ đây, Khải Vũ, bố của con không có ở nhà, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?” Mẹ Lục lo lắng không thôi.
Lúc này bà cụ Lục vẫn còn ở trong phòng, mọi người đều cố tình giấu diếm không nói cho bà cụ biết. Sau khi mẹ Lục nói xong, lại dùng ánh mắt nghi
ngờ nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Hận Hy à, con cùng cái người tên Lý Duy Lộc đó có thật sự chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thôi không?”
“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Nếu không có hai anh em Lý Duy Lộc bọn họ, Hân Hy, Minh Húc và Vũ Tuệ sớm đã mất mạng rồi.” Lục Khải Vũ lạnh lùng ngắt lời me Luc.
“Mẹ, mẹ chỉ là hỏi vậy thôi mà, tại sao con lại hung dữ như vậy chứ.” Mẹ Lục có chút uất ức.
“Mẹ hỏi vậy sẽ khiến người ta cảm thấy đau lòngNói xong, anh nắm chặt lấy tay Mạc Hân Hy, giọng điệu vừa kiên định vừa dứt khoát nói: “Bất kể như thế nào anh cũng sẽ không hủy bỏ hôn lễ dấu.
Ảnh mắt Mạc Hân Hy đã có chút ẩm ướt: “Chúng ta cùng nhau đối mặt ”
Bởi vì phải xử lý những trường hợp khẩn cấp, hai vợ chồng Lục Khải Vũ chỉ đành phải giao các con mình lại cho bảo mẫu, để cho bảo mẫu và tài xế đưa bọn chúng đến trường mẫu giáo.
Tuy nhiên, ngay khi hai vợ chồng họ vừa rời đi, Mạc Minh Húc lại đột nhiên ôm bụng kêu đau: “Bà ơi, cháu đau bụng quá.”
“Đại Bảo, có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại đau bụng” Mẹ Lục lo lắng chạy tới ôm lấy cậu bé.
“Có lẽ là do ăn kem đêm qua, bà ơi, bà để tài xế đưa các em đi học trước đi, cháu không đi được nữa, cháu phải đi vệ sinh.” Nói xong, Mạc Minh Húc đẩy mẹ Lục ra và chạy nhanh vào hướng nhà vệ sinh.
Mẹ Lục nhìn ba chị em ăn mặc chỉnh tế xách cặp đứng đó, chỉ có thể nói với tài xế và bảo mẫu: “Hai người đưa chị em bọn chúng đi học trước đi, tiện thể xin phép nghỉ ốm một ngày cho Minh Húc luôn nhé.
Sau khi tài xế và bảo máu dân theo ba chị em rờiđi. Khoảng chừng vài phút sau, Mạc Minh Húc liền ôm bụng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Đại Bào à, cháu cảm thấy thế nào, cháu có cần bà nội đưa đến bệnh viện khám không?” Mẹ Lục rất lớ lắng cho đứa cháu trai bảo bối của mình.
Mạc Minh Húc lắc đầu: “Không