“Em không thể tức giận. Do kích động mới làm ra chuyện sai trái, anh yên tâm, em sẽ đầu thú khi đứa trẻ được sinh ra.”
Nói xong, cô ta lau nước mắt, xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của cô ta, Lục Khải Vũ đột nhiên không chịu nổi mà đuổi đến phía trước: “Muộn như vậy rồi, tôi đưa cô về.”
Khóe miệng Diệp Lan Chi nở một nụ cười khó tả, cô ta biết rằng Lục Khải Dã chắc chắn đã bị mắc câu.
Cô ta khi nãy đã đi nghe ngóng rồi, Hồng Vi đã hoàn toàn chuyển hẳn ra khỏi căn hộ của Lục Khải Dã. Mặc dù lần này cô ta không thể giết Mạc Hân Hy, nhưng cô ta đuổi được Hồng Vi đi, và khiến Lục Khải Dã sinh ra lòng cảm thông cho mình, thu hoạch cũng không tôi!
Lục Khải Vũ bước ra khỏi chỗ người em trai của mình, gọi trực tiếp cho Lý Duy Lộc, nhờ anh ta tìm địa chỉ của Diệp Lan Chi.
“Diệp Lan Chi? Người phụ nữ này thật là âm hồn không tan! Yên tâm, ngày mai tôi sẽ cho anh một đáp án.” Nghe điện thoại, Lý Duy Lộc vỗ ngực hứa hẹn.
“Ừ! Vất vả rồi.”
Dám động vào Hân Hy!
Anh sẽ không bao giờ để người phụ nữ đó ra đi một cách dễ dàng.
Về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối. “Bố!”
“Bố!”
Anh vừa bước vào cửa, ba cô con gái đã lao lên ôm chặt lấy chân anh.
Giọng nói nhẹ nhàng đã xua tan mọi mệt mỏi trong lòng anh. Anh cúi xuống bế ba đứa