Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, Lục Khải Vũ rất hài lòng, bóp má cô: “Như thế này mới là đáng yêu nhất!”
“Ý anh là em không còn đáng yêu nữa?” Mạc Hân Hy nháy mắt tinh nghịch, bĩu môi có chút bất mãn”
“Em này! Sẽ mãi mãi là người đẹp nhất và dễ thương nhất trong trái tim anh.” Lục Khải Vũ ôm cô vào lòng, không kìm được mà hôn nhẹ lên trán cô
Sau đó anh lấy điện thoại di động ra gọi trực tiếp cho Lý Duy Lộc”
“Xe của Hân Hy trả lại đi! Cô ấy không cần nữa.” Giọng điệu của anh rất lạnh lùng.
Đầu bên kia điện thoại, Lý Duy Lộc sững sờ một hồi, có chút khó hiểu: “Tại sao? Tôi đã chọn hết mọi thứ, vừa rồi cô ấy còn gửi tin nhắn cho tôi nói rằng cô ấy sẽ đến xem xe sau khi tan làm!”
“Bởi vì tôi sẽ đưa đón cô ấy tan làm, tôi lo cô ấy lái xe một mình. Nhân tiện nhắc nhở anh, cô ấy là vợ của tôi, cho dù mua xe cũng là chuyện của tôi.”
“Còn nữa, chủ tịch Lý, vì danh tiếng của anh, tôi đề nghị anh tránh xa Hân Hy ra, dù sao thì cô ấy cũng đã kết hôn. Giọng nói lạnh lùng của Lục Khải Vũ đầy ghen tuông”
“Lục Khải Vũ, anh uống nhầm thuốc sao?” Lý Duy Lộc bất mãn kêu lên”
“Tôi không sao, tôi không uống thuốc.
Mạc Hân Hy thật sự nghe không nổi nữa, cầm lấy điện thoại di động của anh: “Lý Duy Lộc, xe cứ trả lại trước, anh mặc kệ anh ta đi. Anh ta lúc trưa ăn cơm ăn nhiều dấm quá.”
Sau đó, nhanh chóng cúp máy”
“Trả lại điện thoại cho anh. Cô siết chặt điện thoại vào tay Lục Khải Vũ, trừng mắt.
Lục Khải Vũ cẩn thận liếc cô một cái: “Bà xã, em tức giận sao?”
“Không” Cô ngồi sang một bên và nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ý phớt lờ anh.
Lục Khải Vũ theo cô ngồi sang một bên, từ phía sau vòng tay qua eo cô, đặt đầu lên vai cô, giọng than thở: “Em và anh ta đi quá gần, có chuyện gì đầu nghĩ tới anh ta trước, trong lòng anh không thoải mái.”
Kiểu người đàn ông đẹp trai họ Lục này