“Tôi có một ly rượu đã được bỏ một ít thuốc ngủ trong đó, sau khi uống sẽ nhanh chóng buồn ngủ. Nếu như tôi nói là nếu như, để cho Lam Hiểu uống ly rượu này thì có lẽ cô cũng có thể làm cô ta mất mặt lại đấy” Lư Giai Y nói mập mờ, cố ý ám chỉ với cô ta.
Quả nhiên Triệu Ngọc Hân nhanh chóng bị lừa: “Rượu ở đâu?”
Lư Giai Y bước đến bàn lấy ra ly rượu đỏ, lúc đầu cô ta muốn mượn tay nhân viên phục vụ để hãm hại Mạc Hân Hy nhưng không thành công. Lúc này, ly rượu đỏ đã được cô ta cẩn thận chứa trong một bình thuỷ tinh.
Đây là viên thuốc cuối cùng, không thể để lãng phí được!
Triệu Ngọc Hân bước đến giật lấy chai rượu: “Được thôi, tôi sẽ dùng chai rượu này để làm con khốn Lam Hiểu kia mãi mãi không ngẩng mặt nhìn đời được.”
“Ngọc Hân, cô, cô tuyệt đối không được chơi quá đáng!” Lư Giai Y đắc ý trong lòng nhưng ngoài mặt thì giả vờ lo lắng, không ngừng khuyên nhủ.
“Hừ, Giai Y, đừng lo lắng. Tôi biết chừng mực mà.” Triệu Ngọc Hân nhếch môi lạnh lùng cười.
“Cô, cô định làm gì?” Lư Giai Y hơi tò mò hỏi.
Triệu Ngọc Hân nói với ánh mắt cay độc: “Không phải sân sau của nhà cô đã sửa chữa lại mấy căn phòng thí nghiệm cho Tử Tín hay sao? Tôi nhớ còn có một phòng bỏ trống, chỉ để một số đồ lặt vặt. Chìa khoá đâu, tôi muốn dùng nó!”
“Cô định nhất cô ta ở trong đó à?”
“Nhất cô ta bên trong không phải là quá lợi cho cô ta hay sao? Tôi sẽ tìm một người đàn ông để chơi với cô ta, sau đó lại chụp một vài bức ảnh để gửi cho từng người có mặt ở đây. Như thế tất cả mọi người đều biết Lam Hiểu đã vụng trộm sau lưng Lục Khải Vũ. Cô nói xem, đến lúc đó Lục Khải Vũ còn muốn cưới cô ta không?” Triệu Ngọc Hân nở nụ cười xấu xa và dữ tợn.
“Ngọc Hân, cô làm vậy có quá đáng không, sẽ hủy hoại Lam Hiểu luôn đấy. Trong lòng Lư Giai Y sớm đã vui mừng đến phát điên nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng và thương cảm.
“Cô ta vừa làm cho tôi mất mặt như vậy, đây xem như đã là quá lợi cho cô ta rồi. Giai Y, cô vẫn quá tốt bụng. Đừng lo lắng, cô cứ đưa chìa khóa cho tôi đi,