“Cảm ơn!” Diệp Lan Chi thở phào nhẹ nhõm, khỏe miệng khẽ cười.
Vài người cùng bước vào thang máy, Lục Khải Vũ kéo Mạc Hân Hy về phía mình.
Diệp Lan Chi liếc nhìn, có phần ghen tị.
“Hân Hy, tôi thật sự xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra năm đó, đều là lỗi của tôi. Nếu như không phải do tôi thì con của hai người sẽ không mất tích đến bây giờ.” Diệp Lan Chi rũ mắt xuống, như thể rất hối hận, rất đau khổ.
Mạc Hân Hy khẽ liếc cô ta một cái, không nói gì. Chẳng mấy chốc thang máy đã xuống đến tầng một bọn họ bước đến cửa tòa nhà, chỉ thấy bên ngoài trời đang mưa.
“Em đợi anh ở đây, anh lái xe qua. Mưa hơi nặng hạt nên Lục Khải Vũ không muốn Mạc Hân Hy bị dính mưa.
Thực tế thì chiếc xe đã dừng lại cách đó chỉ vài mét.
“Chủ tịch Lục rất yêu cô!” Nhìn bóng lưng của Lục Khải Vũ nhanh chóng chạy đến và lái xe, Diệp Lan Chi cuối cùng cũng nói ra ghen tị trong lòng.
Mạc Hân Hy xoay người đi, không quan tâm đến cô ta. Diệp Lan Chi đột nhiên giữ chặt lấy tay cô, cười một cách kỳ lạ: “Mạc Hân Hy, cô cho rằng gả cho anh ta là có thể hạnh phúc sao? Cô đừng vui mừng quá sớm!”
Mạc Hân Hy hất tay cô ta ra: “Đồ điên!”
Cô chỉ hất nhẹ thôi nhưng không hiểu sao Diệp Lan Chi lại đột ngột lăn xuống bậc thềm trước mặt cô.
Máu đỏ tươi hòa với nước mưa, lan từ dưới người cô ta ra xung quanh rất chướng mắt, rất bắt mắt. Bảo mẫu và cô đều bị sốc, vội vàng đỡ Diệp Lan Chi lên khỏi mặt đất.
Diệp Lan Chi nhíu mày thật chặt, sắc mặt tái nhợt, đau đớn nắm lấy tay Mạc Hân Hy: “Cô, cô hận tôi đến như thế sao? Đứa nhỏ vô tội, sao cô lại…
Cô ta chưa kịp nói xong xong thì con ngươi đảo qua, ngất đi.
Đúng lúc,