Quả nhiên, sự đồng cảm của người luôn nghĩ mình si tình như cậu hai nhà họ Lục đã nhanh chóng được khơi dây.
“Mạc Hân Hy, sao tâm địa của chị lại ác độc như thế!” Lục Khải Dã nhìn chằm chằm vào cô một cách hung hăng.
Đúng lúc này, bố Lục và mẹ Lục bất ngờ đẩy cửa bước vào.
“ồn ào gì thế? Từ ngoài cửa đã nghe được tiếng của con rồi, không sợ mất mặt à!” Bố Lục nghiêm mặt. Ông ấy vừa trở về nhà, chưa kịp uống xong một ly trà thì đã bị mẹ Lục kéo đi trong cơn mưa tầm tã.
Nhìn thấy bố Lục và mẹ Lục, Diệp Lan Chi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên bật khóc thật to.
“Con xin lỗi, bác trai, bác gái, con xin lỗi, tất cả đều là lỗi của con. Tất cả đều là lỗi của con, không liên quan gì đến Hận Hy” Dáng vẻ của cô ta đáng thương đến mức khiến người khác xót xa.
“Bố, bố về từ khi nào thế?” Lục Khải Vũ hơi bất ngờ.
“Vừa về đến nhà, còn chưa kịp uống miếng trà thì mẹ con đã kéo bố đến đây! Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Thật ra ngay từ khi hai vợ chồng bọn họ bước vào phòng bệnh và nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Lan Chi, họ đã đoán được có lẽ là đứa bé đã không còn.
Lục Khải Dã lên tiếng trước: “Là chị dâu, chị ấy căm hận Diệp Lan Chi nên cố ý đẩy cô ấy xuống cầu thang”
Mạc Hân Hy nhìn về phía bố Lục và mẹ Lục, ánh mắt bình tĩnh và thẳng thắn: “Con không đẩy cô ta, là cô ta cổ tình ngã”
“Cố tình? Chị dâu, chị không nghĩ là chị nói điều này thật nực cười sao?” Lục Khải Vũ chỉ tay vào cô, dáng vẻ hoàn toàn không tin.
Diệp Lan Chi trên giường bệnh cũng yếu ớt nhìn cô, khóc lóc thảm thương hỏi: “Hân Hy, tôi biết cô hận tôi. Nhưng mà cô không thể khiến tôi oan uổng như thế này được! Đó là máu thịt của tôi, đã ở trong bụng tôi hơn bốn tháng. Sao tôi lại muốn giết con mình?”
Vẻ mặt của Mạc Hân Hy lạnh lùng: “Tôi sợ là chuyện này chỉ có mình cô biết.”
“Đủ rồi, Mạc Hân Hy,