Mạc Hân Hy nghiêng người né tránh rồi giơ một tay lên giữ cô ta lại, dùng sức đè chặt cô ta ở trên giường: “Lần trước bị dạy dỗ còn chưa đủ nữa à?”
“Chồng ơi, mau cứu em.” Cánh tay của Tôn Di bị Mạc Hân Hy bẻ ngoặt ra đằng sau, đau đớn vô cùng.
“Không ngờ cô lại dám đánh vợ của tôi. Tôi phải giết cô.” Dứt lời, Trương Đình vội vàng vơ lấy cái ghế bên cạnh xông đến đập thẳng xuống lưng Mạc Hân Hy.
Bạch Vĩ Hạo giơ chân một cái khiến Trương Đình trượt chân ngã nhào trên mặt đất. Tranh thủ lúc Trương Đình còn chưa kịp đứng dậy, Bạch Vĩ Hạo liền giẫm chân lên lưng anh ta: “Muốn ngồi tù đúng không? Chỉ dựa vào những lời hàng xóm của các người vừa mới nói, tôi lập tức có cách khiến hai vợ chồng các người ngồi mọt gông trong tù hơn hai, ba năm liền.”
“Anh, các anh muốn thế nào?”
Nghe thấy bảo cả hai vợ chồng đều sẽ bị bắt vào tù, Trương Đình thực sự bị dọa sợ.
“Không được phép cản trở việc thi công ở trên tầng. Với cả, mau chóng ký vào hiệp nghị đồng ý từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tư Nhã.”
Trương Đình cố gắng giãy giụa vài lần để tránh khỏi sự khống chế của Bạch Vĩ Hạo nhưng vẫn không thành công. Anh ta liền cảm thấy con người Bạch Vĩ Hạo không hề dễ chọc, thế là tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ: “Được được, chúng tôi cam đoan nhất định sẽ không tiếp tục ngăn cản việc thi công nữa. Còn về phần Tư Nhã, trước khi ký kết hiệp nghị chúng tôi muốn gặp lại con bé một lần cuối. Làm phiền Chủ tịch Bạch đi nói với Chủ tịch Lục một tiếng. Dù sao thì chúng tôi cũng đã nuôi dưỡng con bé suốt bảy năm nay.”
“Được, Hy vọng lần này anh nói lời giữ lời. Nếu không, bất kể lúc nào tôi cũng có thể đưa anh vào tù.”
“Vâng, vâng. Nhất định sẽ giữ lời.” Thấy thái độ của Trương Đình trở nên ngoan ngoãn phối hợp, Bạch Vĩ Hạo mới thả anh ta ra rồi đưa mắt ra hiệu với Mạc Hân Hy. Lúc ấy, cô mới buông tay Tôn Di ra. Sau đó, mọi người cùng nhau rời khỏi nơi này.
Vừa mới bước ra khỏi khu phố, Bạch Vĩ Hạo liền giơ ngón tay