Lúc Mạc Hân Hy đi ngang qua vườn hoa của biệt thự nhà họ Lục theo chỉ dẫn của chú Vương thì thấy Mộc Lam chạy từ trong nhà ra: “Cô Hân Hy, sao bây giờ cô mới đến thăm con, con nhớ cô lắm đó!”
Cô bé nhào tới làm nũng trong lòng Mạc Hân Hy.
Trong tay Mạc Hân Hy cầm theo một ít bánh ngọt nên không thể ôm được cô bé, cô đành chật vật xoa đầu cô bé bằng một tay: “Cô cũng rất muốn thăm Mộc Lam! Nên hôm nay cô đặc biệt làm một ít bánh ngọt mà Mộc Lam thích nè.”
“Có thật không? Là hình gì vậy, có phải Cừu Vui Vẻ không ạ?” Mộc Lam buông cô ra, hiếu kỳ thò đầu ngắm nghía bánh ngọt trong tay cô.
“Cừu Vui Vẻ? Mộc Lam bắt đầu thích Cừu Vui Vẻ từ lúc nào vậy?” Mạc Hân Hy thấy hơi khó hiểu.
“Không phải con, là em gái con, em gái con rất thích Cừu Vui Vẻ.”
“Em gái?” Cô thoáng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được lời nói của Mộc Lam. Người cô bé nhắc đến chắc là Tư Nhã, cô bé tưởng rằng Tư Nhã thật sự là em gái mình.
“Làm sao con biết bé ấy là em gái của con, không chừng đó là chị gái con thì sao!” Tư Nhã đứng hàng thứ bảy, vậy nên Mộc Lam là em gái.
“Em ấy gầy hơn con, thấp hơn con, vậy chẳng phải là em gái của con sao?” Đầu óc của một đứa trẻ thật sự rất đơn thuần.
“Việc này , cái này cũng hơi khó giải thích! Các con là chị em sinh đôi, chỉ chệnh nhau có vài giờ thôi, trong một vài gia đình, đôi khi chị gái sinh đôi lại thấp hơn em gái mình một ít.”
“Con mặc kệ, con phải là chị cơ.” Mộc Lam vốn không có nghe hiểu lời nói của Mạc Hân Hy, cô bé chỉ đơn thuần cho rằng chị gái sẽ lớn hơn em gái, cho nên cô bé nhất định phải là chi.
Lục Khải Vũ đứng trước cửa sổ, nhìn hai người một lớn một nhỏ dưới gốc cây hoa, ánh mặt trời mùa hè có hơi cháy da cháy thịt, một tia sáng chói chang chiếu qua tàng cây để lại những vệt sáng loang lổ, một cơn gió thổi qua, những đoá hoa trên cây rơi xuống như làn mưa rả rích, nhìn vào hai người bọn họ khiến người ta cảm thấy một tình cảm mẹ