Lục Khải Dã vội vàng tránh sang một bên: “Tổng giám đốc Lam, cô nói đi! Từ lúc nào cô bắt đầu để ý đến tôi.” Khi nói xong, anh ta còn nhìn cô đầy trìu mến.
Mạc Hân Hy lườm anh ta một cái: “Cậu hai, cậu đừng hiểu lầm. Tôi không có bất kỳ hứng thú nào với cậu.
“Không có hứng thú gì chứ! Khi nãy ở cửa tôi đều nghe thấy hết rồi, cô nói tôi là người tốt, không muốn từ bỏ tôi” Lục Khải Dã tiến lên một bước, ép cô đến góc tường, giọng điệu dịu dàng có thể vắt ra nước: “Tổng giám đốc Lam, không có gì phải xấu hổ khi thích tôi cả. Tôi vẫn luôn hâm mộ những người phụ nữ tài năng như côi”
Dứt lời, anh ta vén một sợi tóc của Mạc Hân Hy lên, khẽ ngửi.
Toàn thân Mạc Hân Hy lập tức khó chịu, đẩy anh ta ra: “Cậu hai, cậu thật sự đã hiểu nhầm rồi”
“Xưa nay Lam Hiểu tôi không bao giờ muốn mắc nợ người khác. Ba năm trước ở cửa hàng đồ ngọt tại Mỹ, cậu từng giải vây giúp tôi, tôi vẫn luôn muốn nói cảm ơn với cậu, nhưng lại không có cơ hội đến gân cậu.”
“À! Vậy là cô đã yêu tôi kể từ lúc đó ư?” Gương mặt Lục Khải Dã đầy say mê bản thân.
Mạc Hân Hy bất đắc dĩ thở dài: “Cậu hai, cậu có thể đừng tự mình yêu mình như vậy không, nghe tôi nói hết đã”
“Cô nói đi” Lục Khải Dã vẫn mang theo một bộ dạng dịu dàng, thâm tình.
Mạc Hân Hy hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc: “Là như thế này, khi tôi không có cảm hứng thiết kế, hoặc khi cảm thấy mệt mỏi, tôi sẽ dùng bánh ngọt để điều hòa bản thân, cho mình một kỳ nghỉ, đồng thời tự trải nghiệm một cuộc sống khác. Tôi đến nhà mọi người chỉ đơn thuần là muốn nói một tiếng cảm ơn với cậu mà thôi, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ gì khác.”
Nhìn nét mặt nghiêm túc của cô không hề giống như đang nói dối, Lục Khải Dã hơi mờ mịt: “Nhưng mà khi nãy cô và mẹ tôi rõ ràng không nói như vậy.
“Có lẽ cậu nghe nhầm đấy, tôi rất thích trẻ con, bởi vì chúng rất ngây thơ hôn nhiên, đơn thuần mà thẳng thăng, có thể kích thích sức tưởng tượng và cảm hứng vô tận của con người.”
“Ý của