Triệu Hồng và Lý Minh vừa có chút kinh ngạc, tiện tay lấy ra một bộ quần áo, lại kinh ngạc hơn nữa, đây đâu có phải là quần áo mặc thừa lại, không có gì khác với quần áo mới cả.
Mạc Hân Hy sợ bọn họ từ chối, cười giải thích: “Quần áo của Đại Bảo nhiều quả, có rất nhiều đều là người khác tặng, vẫn chưa kịp mặc đã bị chặt rồi, bỏ đi thì có chút đáng tiếc, nếu hai người không chế thì nhận lấy đi!”
Triệu Hồng vội nói: “Không chê, không chế, đây đều là đồ mới, sao có thể không thích chứ! Cảm ơn mơ chů.”
Mạc Minh Húc kéo tay Lý Mộc Tháp: “Đi, anh cho em xem đồ chơi ở đây và cả sách vở một chút.”
Nói xong, hai anh em kéo tay nhau đi vào phòng.
Nhìn vẻ mặt đầy vui sướng của bốn đứa bé, trong lông Mạc Hân Hy có chút chua xót, Cô muốn công khai bày tỏ tình thường của người me với con trai! Nhưng vì để con trai có thể trường thành khỏe mạnh vui vẻ, cô chỉ có thể chịu đựng.
Cô nhìn chăm chăm vào bóng dáng hai đứa con trai, trong ánh mắt đầy tình thương của mẹ.
Triệu Hồng nhìn Lý Mộc Tháp và Mạc Minh Húc vui vẻ, trong lòng đầy cảm kích.
Sau khi vào nhà họ Lục ở làm bạn với cậu Mạc, rõ ràng là con trai vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều, còn học được nhiều tri thức hơn, cả người cũng trở nên lạc quan thoải mái hơn.
“Cậu Mạc còn nhỏ mà biết rất nhiều điều! Mấy ngày này Mộc Tháp nhà chúng tôi đi theo cậu ấy học được rất nhiều đó!” Trong lời nói của Triệu Hồng đấy cảm kích.
Mạc Hân Hy thu ánh mắt lại: “Nhà chúng tôi có ba đứa con gái, chỉ có Đại Bảo là con trai, thằng bé muốn có một đứa em trai.
À không, sau khi Mộc Tháp tới, nó có người chơi cùng, mỗi ngày cũng rất vui vẻ đấy!”
“Đúng rồi, Mộc Tháp lại phải tới bệnh viện làm kiểm tra sao? Đã sắp khai giảng rồi, hai người có nghĩ tới việc cho nó đi học hay không?” Mạc Hân Hy giả vờ tùy ý hỏi, Triệu Hằng và Lý Minh nhìn nhau một cái, lác lác đầu: “Mấy ngày nữa chúng tôi chuẩn bị dẫn nó tới bệnh viện kiểm tra lại, còn việc đi học, tạm thời vẫn chưa nghĩ tới.
Chúng tôi sợ tình trạng cơ thể nó không cho phép Nói tới đây, Triệu Hồng tạm dừng lại một chút, trên mặt có chút khó xử “Hơn nữa, hình như đi học ở Hà Thành cần rất nhiều tiền, tinh trạng kinh tế của chúng tôi có chút khó khăn!”
Mạc Hân Hy rất hiểu, cũng rất muốn giúp đỡ bạn họ, nhưng vì bận tâm bọn họ tự ái, lại không