Thiện Linh là một đứa trẻ mồ côi năm đó được mẹ Long Anh Vũ cứu sống.
Kể từ khi Long Anh Vũ trở về nhà họ Long, cô ta vần luôn ở bên để chăm sóc cho anh.
Mục đích bọn họ quay trở lại lần này là hủy hoại hoàn toàn nhà họ Long, trả thù cho mẹ của Long Anh Vũ.
Long Anh Vũ liếc nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt ôn hòa nho nhã ánh lên một vẻ ớn lạnh: “Nên làm gì không đến lượt cô nhắc nhở tôi.”
Thiện Linh không dám nói gì nữa, cô ta cúi đầu, cung kính đáp: “Thuộc hạ hiểu rõ.”
Sau khi Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ và Lý Duy.
Lộc rời khỏi phòng riêng, bọn họ tìm cả nửa ngày trời ở tầng hai và tầng ba buổi tiệc cũng không tìm thấy bóng dáng Liễu Thanh Y.
Gọi điện thoại thì vấn luôn không có người nghe máy.
Nghĩ đến bộ dạng thô tục của Lương Dịch Hàm, trong lòng cô có chút lo lắng: “Thanh Y sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Duy Lộc lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ của cô: “Tính khí cô ấy hấp tấp như vậy, Lương Dịch Hàm không dám làm gì cô ấy đâu! Có lẽ cô ấy cảm thấy chán, lại không muốn nhìn thấy một vài người, cho nên đi trước thôi!”
Vừa nói, anh ta vừa chỉ tay về phía Long Uy đang được vây quanh bởi một vài người phụ nữ.
Mạc Hân Hy hất tay Lục Khải Vũ, trực tiếp đi tới, kéo một người phụ nữ như đang dán chặt vào người Long Uy ra: “Long Uy, Thanh Y đâu?”
Khuôn mặt cô tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm Long Uy.
Khổ công cô vẫn luôn khuyên Thanh Y cho Long Uy một cơ hội nữa, hóa ra Long Uy cũng là một tên tra nam không hơn không kém!
Long Uy đưa mắt nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa, vừa rồi Liễu Thanh Y và Lương Dịch Hàm còn đang ở chỗ đó anh anh em em.
Tuy nhiên, hiện giờ cửa sổ lại không một bóng người.
Một nét hoảng sợ thoáng hiện trên khuôn mặt trắng bệch và lạnh lùng của Long Uy, nhưng nhanh chóng bị anh ta che giấu đi.
“Mạc Hân Hy, Liễu Thanh Y đã đi đâu? Làm sao tôi biết được, cô nên