Từ ngã tư đường, chiếc xe phóng nhanh về hướng Tây.
Khúc Lăng Cường tỏ vẻ khó hiểu: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta đi đâu vậy?”
Lục Khải Vũ liếc nhìn Long Uy: “Đi đánh nhau.
Nghe nói cậu là cao thủ Taekwondo.
Hồi cấp ba, cậu đã lấy một địch năm.
Cho nên tôi đặc biệt đưa cậu theo, cậu không để ý chứ!”
Khúc Lăng Cường có chút ngượng ngùng: “Đó là chuyện lúc nhỏ thôi!”
“Vậy bây giờ cậu sợ đánh nhau à?
Khúc Lăng Cường ngẩng đầu lên, nhìn chảm chảm Lục Khải Vũ: “Không sợi”
Anh ta không ngốc, bây giờ Long Uy và Lục Khải Vũ đồng thời ra tay, xem ra đã sắp tìm được người vu oan cho Tập đoàn nhà họ Lục rồi Nửa tiếng sau, họ đã đến một nhà máy cũ ở khu Tây của Hà Thành.
Khu Tây là khu phố cổ của Hà Thành, nơi đây đã từng có nhiều xí nghiệp quốc hữu lớn.
Sau này, cùng với sự phát triển của kinh tế, rất nhiều xí nghiệp đóng cửa, một số xí nghiệp thì bán lại cho tư nhân, một số thì trở thành nhà kho, một số thì vẫn bị bỏ hoang.
Long Uy đưa thắng họ đến cổng một khu nhà ở nắm bên cạnh một nhà máy bỏ hoang.
Nơi đó đã có người đợi anh ta.
Nhìn thấy họ, người đó vội vàng chạy tới.
“Người đâu?” Long Uy hỏi.
“Anh em chúng em vẫn luôn canh chừng ở đây.
Bọn họ vẫn đang ở dưới tầng hầm của nhà dói nhất định phải gặp anh!” Người đến cúi u kính cẩn đáp.
“Ừ, dẫn đường”
Long Uy vừa đi vừa giải thích ngắn gọn với Lục Khải Vũ và Khúc Lăng Cường: “Dương Ngọc Cương, người phụ trách chuyến vận chuyển lần này đã bị Long Anh Vũ mua chuộc.
Hai hòm vũ khí đó là do ông ta cố ý bỏ vào.
Ông ta chính là chìa khóa để rửa sạch hiềm nghi cho tập đoàn