Cô và Lục Thần Húc còn đang nghĩ thứ ba tuần sau sẽ ra sân bay đón Hoàng Ánh Tuyết!
Nhưng cô không ngờ rằng Tam Bảo lại tự mình tìm đến được đây.
“Tử Tín, con yêu của mẹ, cuối cùng con cũng trở về rồi!” Mạc Hân Hy ôm chặt lấy con trai khóc một lúc lâu, đột nhiên cô cảm thấy hơi thở của con trai mình có chút yếu ớt.
Cô hốt hoảng: “Tử Tín, con bị làm sao vậy? Có phải con đang rất lạnh không?”
Lư Tử Tín lạnh đến nồi rùng mình một cái, nhưng vì không để cho cô lo lắng, cậu bé cố nặn ra một nụ cười: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không lạnh đâu ạ!”
Nhìn thấy đứa con trai của mình hiểu chuyện như vậy, trái tim Mạc Hân Hy đau như muốn vỡ †an nát.
Cô lập tức đứng dậy lục tung khắp kho lạnh, cuối cùng cũng tìm thấy một cái thùng xốp dùng để bỏ rau xanh bị vứt ở trong góc.
Cô trực tiếp đổ hết những thứ có trong thùng xốp kia ra ngoài “Đến đây, Tử Tín, con vào trong này ngồi đi”
Cô ôm con trai lên rồi nhẹ nhàng đặt vào trong thùng xốp, trên nắp thùng chỉ để lộ ra một khe hở.
“Mẹ, còn mẹ thì sao? Mẹ có lạnh không ạ?”
Lư Tử Tín nhìn cô qua khe hở trong thùng xốp, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Mặc dù Mạc Hân Hy suýt nữa ngất đi vì lạnh, nhưng cô vẫn xốc lại tinh thần, gắng gượng cười với con trai: “Mẹ là người lớn rồi, không sao đâu con”
Lư Tử Tín đưa bàn tay bé nhỏ không bị thương qua khe hở: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã gửi tin nhắn và vị trí của chúng ta cho Long Thiên và Minh Húc rồi, bọn họ sẽ cùng với bố đến cứu chúng ta sớm thôi”
Mạc Hân Hy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai: “Được, Tam Bảo nhất định phải thật dũng cảm nhé, chúng ta sẽ cùng nhau đợi bố con đến cứu”
Bên ngoài kho lạnh, đã hơn mười phút trôi qua nhưng Đao Mặt Thẹo vẫn chưa tìm thấy chia khóa.
Bởi vì người quản lý cũng quên mất chìa khóa dự phòng để ở đâu rồi Long Anh Vũ như muốn phát điên lên, bóp chặt lấy cổ Đao Mặt Thẹo: “Nếu như người bên trong có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng anh đầu tiên”
Anh ta vừa dứt lời, cánh cổng của nhà kho đột nhiên bị đá tung rồi mở ra.
Trong ánh đèn vàng mờ nhạt, Lục Khải Vũ đem theo hai người con trai xuất hiện.
Đi theo sau anh là Khúc Lăng Cường và Long Uy.
Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua Long Anh au đó dừng