“Tử Tín, con trai của mẹ!”
Mạc Hân Hy chạy nhào qua, vẫn chưa kịp dừng lại thì đã ngã xuống.
Lục Khải Vũ vội vàng bế cô lên rồi cùng Khúc Lăng Cường ra khỏi kho lạnh.
“Tử Tín, Tử Tín, thắng bé sao rồi?”
Cô nằm trong lòng Lục Khải Vũ, đưa tay về phía Lư Tử Tín Con trai cưng của cô, không dễ dàng gì mới tìm được, không thể xảy ra chuyện gì được!
Nhìn cô như vậy, Khúc Lăng Cường có chút cảm động, không lẽ Tử Tín với bà chủ Lục nhận ra nhau rồi sao?
Nghĩ đến đây, anh mới nhẹ nhàng giải thích: “Tử Tín có lẽ bị lạnh thôi! Cơ thế không sao!”
Vừa nói xong, Lư Tử Tín khế mở mắt ra, nhìn thấy Khúc Lăng Cường, khóe môi mỉm cười: “Cậu, cháu với mẹ nhận nhau rồi!”
Nói xong thì quay đầu về phía Lục Khải Vũ, hai mắt sáng ngời, đây hạnh phúc: “Bố, bố đẹp trai quát”
Lục Khải Vũ trong lòng chấn động, suýt chút nữa thì thả Mạc Hân Hy trong lòng ra: “Cháu, cháu gọi chú là gì?”
Mạc Hân Hy nằm trong lòng anh, nắm lấy bàn †ay nhỏ của Lư Tử Tín, tuy rằng gương mặt tái nhợt nhưng cô cũng như Tử Tín, trong mắt tràn đầy hạnh phúc “Ông xã, Tử Tín chính là con trai của chúng tại”
“Em nói thật chứ?”
Tin tức dữ dội như thế, đầu óc Lục Khải Vũ thật sự có chút mơ hồ.
Thấy sự việc đã đến nước này, Khúc Lăng Cường cũng không giấu giếm nữa: “Tổng giám đốc Lục, Tử Tín thực sự là con của hai người, năm đó chị gái tôi sắp sinh thì gặp chuyện không may, tôi đặc biệt về nước tìm bạn thân của mình là Hoàng Ánh Tuyết nhờ giúp đỡ từ chỗ dì Mai để nhận nuôi Tử Tín”
“Biển số xe của Hoàng Ánh Tuyết là y3578”“
Toàn bộ đều đúng cả, không còn nghỉ ngờ gì nữa, Tử Tín chính là con trai của bọn họ.
Lục Khải Vũ nhìn đứa con trai xanh xao gầy gò trong lòng Khúc Lăng Cường, không khỏi đau lòng: “Tử Tín, là bố không tốt, bố không thể tìm ra con sớm hơn! Để con phải chịu khổ rồi!”
Lư Tử Tín buông tay của Mạc Hân Hy ra, vốn muốn nắm tay của bố một chút nhưng thấy bố vẫn đang ôm mẹ, nên chỉ vỗ nhẹ vào tay của Lục Khải Vũ: “Bố ơi, không sao hết, con không trách bố mẹ, chỉ cần sau này được ở cùng với bố mẹ