Long Thiên liếc nhìn Mạc Hân Hy và Lư Tử Tín, không nói gì kéo tay Long Bách xoay người chuẩn bị rời đi “Long Thiên!” Mạc Hân Hy ở phía sau gọi cậu.
Long Thiên dừng bước, nhưng không quay đầu, dường như biết được cô sẽ nói gì, bình đạm: “Cô cứ nghỉ ngơi tốt! Không cần lo cho bọn tôi, ngày mai tôi với Long Bách sẽ đi học đúng giờ”
Mạc Hân Hy cảm thấy mũi cay cay, nghẹn ngào nói: “Long Thiên, trước giờ cô chưa từng bỏ rơi các cháu!”
Long Thiên không nói gì nữa, kéo tay Long Bách mở cửa thẳng về phòng 1602.
Tô Cẩm theo sau bọn họ, mặt đầy nghi hoặc.
Sao lại bà chủ Lục nói những lời đó với hai người bọn họ?
‘Vê đến phòng 1602, Tô Cẩm liên vào bếp làm cơm.
Long Thiên có hơi mệt, muốn về phòng năm một lúc, nhưng lại bị Long Bách kéo lại ‘Anh, anh có chuyện gì giấu em đúng không?”
Cậu nhìn chăm chằm anh trai mình.
Ánh mắt Long Thiên có chút né tránh: “Em đang nói gì vậy! Anh nghe không hiểu!”
“Có phải anh đã sớm biết Tử Tín là con trai Mạc Hân Hy không?” Long Bách hỏi.
Long Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh cũng là hôm qua mới biết!”
“Thế thì tại sao anh không nói cho em biết, anh, anh thay đổi rồi, lúc trước anh chưa từng giấu em chuyện gì cả.
Long Bách bĩu môi, có chút tủi thân.
“Đây là chuyện riêng của Tử Tín, cậu ấy không muốn quá nhiều người biết!” Long Thiên tùy tiện Tìm một lý do.
Lúc này, Tô Cẩm đã làm xong món mì, cũng đã bắt đầu dọn ra.
Long Thiên và Long Bách rửa tay xong thì ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
Từ trưa đến giờ hai cậu vẫn chưa được ăn gì.
Bây giờ đang đói đến mức bụng dán cả vào lưng, nhưng dù đói đến thế nào, lúc ăn Long Thiên vẫn như vậy, vẫn chú ý giữ hình ảnh ung dung, chậm rãi.
Long Bách thì lại ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Tô Cẩm nhìn hai anh em khác nhau một trời một vực cảm thấy muôn vàn cảm xúc.
Chẳng trách bà chủ Lục dù biết bọn chúng là con riêng của tổng giám đốc Lục nhưng vẫn đối xử với bọn chúng rất tốt, thậm chí còn có