Vũ Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu: “Em có nói à?”
Long Bách ở bên cạnh cô bé cạn lời che trán lại, té ra Lục Vũ Tuệ là con cá vàng, chỉ cần bảy giây là quên mất à!
Tư Nhã không hề khách sáo nói thêm: “Nói rồi, em nói anh ấy là anh béo!” Vừa nói vừa chỉ tay về phía Long Bách Mạc Minh Húc ra dáng anh cả nói: “Vũ Tuệ, lần này mọi người đều thấy rồi, là lối của em, mọi người đều là học sinh lớp một rồi, phải dũng cảm nhận lỗi, xin lỗi Long Bách đi!”
“Xin lỗi anh ấy?“Vũ Tuệ không tin được nhìn Long Bách đang ngồi bên cạnh, thấy cậu ta đang nhếch khóe môi lên, vẻ mặt đắc ý.
Trong lòng cô bé vô cùng kháng cự.
Long Thiên ở bên cạnh đấy cậu ta: “Long Bách, em là con trai, nên rộng lượng chút đi”
Long Bách nghĩ ngợi, vẫy bàn tay mũm mĩm, hùng hồn nói: “Bỏ đi, không cần nữa, tụi em là con gái, anh thì không chấp tiểu nhân.”
Nói xong, cậu ta nghiêng người đến trước Vũ Tuệ, thấp giọng nói: “Mặc dù Tử Tín là anh ba của em, nhưng cậu ấy cũng là bạn thân của bọn anh, lần sau ăn cơm có thể đế anh ngồi cùng với cậu ấy được không?”
Vũ Tuệ bị vẻ mặt của cậu ta chọc cười, gật “Được, nhưng anh không được nói em béo đầu n a8 “Vậy em cũng không được nói anh béo!”
“Được, quyết định vậy đi! Chúng ta móc ngoéo” Vũ Tuệ duỗi ngón tay mũm mỉm ra móc vào ngón tay mũm mĩm của Long Bách, hai đứa nhóc tâm hồn ăn uống cứ như vậy mà đồng ý với thỏa thuận này.
Long Bách nhiệt tình chia một nửa bánh kếp hành lá trước mặt mình cho Vũ Tuệ: “Em thử đi, bánh kếp hành chị Tô Cẩm làm ngon lắm”
“Cảm ơn!” Vũ Tuệ ăn một miếng, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Đúng là rất ngon, còn ngon hơn cả mẹ em làm!”
Mấy đứa trẻ còn lại đen mặt nhìn hai người vừa rồi còn cãi vã khí thế ngất trời, giờ lại đột nhiên bắt tay thân thiện, quả nhiên người bình thường không thể nào hiểu được thế giới của người có tâm hồn ăn uống.
Mạc Hân Nhiên không khỏi bật cười: “Vũ Tuệ với Long Bách đúng thật là..” Cô nhất thời không tìm được từ thích hợp để tả hai đứa nhóc tâm hồn ăn uống này của mình.
“Đúng thật là dễ thương đúng không?” Lục Khải Vũ hạnh phúc nhìn mấy đứa nhóc trong è ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, Mạc Hân Hy khẽ thở dài: “Đúng vậy, bọn nhỏ thật đáng yêu!”
Mấy đứa nhóc ăn xong bữa sáng trong