‘Sau khi nghe Long Uy nói, ba người họ vội vàng đi đến sông Bạch Mã, xe của Dương Ngọc.
Cương đã được cảnh sát giao thông vớt lên, nhưng lại không tìm thấy người.
Sông Bạch Mã sâu không thấy đáy, bùn lắng sâu dưới đáy sông, chỗ xe Dương Ngọc Cương rơi xuống, vì là mùa thu nên trời vừa mưa to vì thế dòng nước chảy rất xiết.
Xem ra người rớt xuống dưới lành ít dữ nhiều.
Có điều cảnh sát giao thông vẫn chưa bỏ cuộc, liên tục tiến hành việc cứu vớt.
‘Vợ của Dương Ngọc Cương, mặc một chiếc váy màu xanh ngọc khóc ngất bên bờ sông Long Uy mím môi, lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mặt, đột nhiên quay lại lao về phía xe của mình, lập tức mở cửa xe chui vào.
Lục Khải Vũ chạy nhanh qua giữ chặt cửa xe: “Anh đi đâu vậy? Bình tĩnh chút đi!”
“Mặc kệ tôi!” Anh ta đẩy Lục Khải Vũ ra, lập tức đóng cửa xe, tức giận lái xe đi.
Lục Khải Vũ sợ anh ta gặp chuyện không may, vội vã kêu Khúc Lăng Cường lái xe đuổi theo.
Long Uy điên cuồng lái xe đến khách sạn Thanh Long, sau khi Long Anh Vũ mua lại khách sạn Thanh Long thì tạm thời đặt phòng làm việc ở đây, nghe nói chuẩn bị sửa chữa lại, đang liên hệ với một công ty thiết kế phù hợp.
Long Uy đi vào, đẩy ra nhân viên công tác ra, vọt tới phòng làm việc của Long Anh Vũ ở lầu hai, một cước đã đá văng cửa phòng.
Long Anh Vũ đang nói gì đó với thư ký, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Long Uy, vậy mà anh ta không bất ngờ chút nào, xua tay ra hiệu thư ký ra ngoài.
Long Uy tiến lên, kéo áo anh ta: “Là anh làm à? Xe của Dương Ngọc Cương là anh sai người động tay động chân đúng không?”
Dương Ngọc Cương đi theo anh ta năm năm, làm việc luôn kiên định ổn trọng, cùng anh ta vượt qua giai đoạn đầu tiên và khó khăn nhất của tập đoàn Long Uy, tuy rằng bây giờ Dương Ngọc Cương phản bội anh ta, nhưng anh ta không hề muốn Dương Ngọc Cương chết.
Long Anh Vũ cười lạnh một tiếng, mở tay anh †a ra, chậm rãi sửa sang lại quần áo của mình một chút: “Em