Giữa khuôn viên trường, mười hai giờ trưa, lớp một đã tan học và đi tới nhà ăn để dùng bữa.
Mạc Minh Húc và Long Thiên cẩn thận che chở cho Tử Tín và ba cô em gái đi tới nhà ăn.
Đồ ăn ở nơi này không thể so sánh với trong nhà, hương vị bình thường, khiến hai kẻ mê đồ ăn vặt như Long Bách và Vũ Tuệ liếc nhìn đồ ăn trước mặt mà vô cùng rầu rĩ!
“Anh, thức ăn hôm nay vừa nhìn đã thấy không ngon, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi!”
Long Bách cầu xin anh trai mình.
Long Thiên liếc mất nhìn cậu nhóc: “Long Bách, chúng ta đến trường để đi học chứ không phải hưởng thụ.
Ở nơi khác có rất nhiều đứa trẻ còn không có đồ ăn ngon như thế này mà dùng!”
‘Vừa nói, cậu bé vừa và một ngụm cơm với khoai tây trong bát trước mặt, gật đầu nói: “Mùi vị không tệ, không tin em ăn thử đi!”
Long Bách không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu ăn cơm.
Vũ Tuệ bĩu môi nhìn về phía Mạc Minh Húc.
Mạc Minh Húc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không chút lay động: “Nhìn anh làm gì, nếu em không thích thì không cần phải ăn, đói một chút cũng không sao, coi như giảm béo!”
Vũ Tuệ bất lực đành cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Giọng cô giáo rất nhỏ nhưng mấy cậu nhóc ngồi bên cạnh đều nghe rất rõ ràng.
Long Thiên và Long Bách trực tiếp đứng lên, cô giáo thấy vậy nhanh chóng cất điện thoại di động của mình, quan tâm hỏi: “Hai em có chuyện gì? Đã ăn no chưa?”
Lúc này Long Thiên mới nhận ra vẻ hớ hênh của mình, vội vàng kéo em trai ngồi xuống: “Không, không có chuyện gì ạ!”
Giáo viên chỉ thuận miệng đề cập một câu đến